Lúc này Đỗ Văn Hạo đúng là cũng không có đối sách nào cả, khi nghe Hoàng Thái Hậu nói có vẻ tuyệt vọng như vậy liền ngượng ngùng nói: “Vi thần..
.vi thần đúng là không biết nên làm thế nào để thu lại binh quyền của cả hai bên cả...
Hoàng Thái Hậu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì lại càng kinh sợ, một bên là hai đứa con trai ruột của mình, một bên là đứa cháu ruột của mình, tất cả đều là những người mà bà yêu thương nhất, nếu như cả hai bên đều động thủ thì nguy to, bởi vì bà đều không muốn trông thấy ai phải đổ máu vì chuyện này cả.
Vậy nhưng bây giờ phải làm thế nào? Hoàng Thái Hậu nói: “Có thể gọi cả hai bên vào ngồi nói chuyện bàn bạc vui vẻ với nhau được không? Như vậy thì đỡ phải gươm giáo gặp nhau!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ biết lắc đầu cười khổ nói: “Thưa Hoàng Thái Hậu! Đây là ngôi vua, mà ai đã lên ngôi vua thì người đó có quyền lực cao nhất thiên hạ, e rằng khó mà có thể ngồi nói chuyện bàn bạc một cách vui vẻ là xong chuyện được! Trừ phi một bên chịu nhường một bước, nhưng bây giờ xem ra cả hai đã rút gươm ra với nhau không phân rõ cao thấp thì quyết không thôi!”
“Không được! Không thể như thế được! Tuyệt đối không thể để hai bên rút gươm ra mà giải quyết nhau được!”
Hoàng Thái Hậu bật cả người dậy vội vã nói: “Lập tức hạ lệnh bảo Nhan nhi và Cố nhi vào gặp ai gia ngay lập tức!”
Hoàng Thái Hậu mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1512955/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.