Đỗ Văn Hạo lúc này liền lên tiếng hỏi: “Việc chuẩn bị hội chẩn, trao đổi trau dồi về các chứng bệnh nan y, các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
Liêu Quý Binh nghe vậy thì vội vàng chắp tay đáp: “Các đại phu từ khắp nơi thôn làng, huyện xã, phủ lệ cũng đã đến đây đông đủ cả rồi! Mọi người đều rất mong chờ đại nhân đó ạ! Và còn có các vị nữ y, bà đỡ, thường ngày gặp các ca nan y đều có những kinh nghiệm nhất định! Ai nấy cũng đều chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bây giờ chỉ chờ mỗi đại nhân mà thôi!”
“Vậy thì tốt! Ngày mai ta sẽ quay về Tĩnh Giang Phủ!” Đỗ Văn Hạo nói.
Liêu Quý Binh nghe vậy liền tiến tới cười nịnh nói: “Đại nhân y thuật như thần, đặc biệt còn có loại thuốc gì mà vừa uống cái đã làm cho người ta ngủ gục luôn xuống, rồi mổ bụng người ta, mọi người đều rất hiếu kỳ, không biết loại thuốc đó là thuốc gì! Quả là thần thông quảng đại vô cùng! Có rất nhiều đại phu đều chờ nghe đại nhân lên lớp cho bọn họ, tất cả bọn họ ai cũng muốn tận mắt chứng kiến thứ thuốc thần kỳ đo! Mấy ngày hôm nay, bọn họ đều đem đủ hết ngân lượng, tập trung ở trong thành xong đâu đấy cả rồi! Bây giờ chỉ chờ mỗi đại nhân thôi đó ạ!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong, liền đưa mắt lên liếc Thẩm sư gia một cái, thì thấy nét mặt của ông ta đơ như khúc gỗ, không hề có một chút sắc thái tình cảm nào cả. Đỗ Văn Hạo thấy vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513054/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.