Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy vô cùng khó xử, không biết xử lý ra sao, Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn tiến tới nói với Kha Nghiêu: “Con nhóc nghịch ngợm này, muội chỉ biết bắt nạt Đỗ đại ca của muội thôi! Huynh ấy sao dám đưa tay động thủ mà đánh nữ giới cơ chứ, hơn nữa người đó lại là một người xinh đẹp như muội!”
Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, rồi chắp hai tay ra đằng sau quay người đi ra khỏi phòng, Kha Nghiêu thấy vậy vẫn cố nói với theo: “Đỗ đại ca! Rốt cục là muội có được ra ngoài đi chơi không vậy?”
Đỗ Văn Hạo vẫn quay lưng, đầu không ngoái lại đáp: “Khi nào muội trở nên ngoan ngoãn hơn thì ta sẽ cho muội đi!”
Kha Nghiêu nghe vậy thì sị cái mặt ra, hai chân dẫm dẫm xuống đất nói: “Đỗ Văn Hạo! Huynh...huynh quá đáng quá rồi đấy!”
Đỗ Văn Hạo chỉ nhếch môi lên cười một cái, rồi tự lẩm bẩm một mình nói: “Con nhóc con này, dám trực tiếp đem cả tên ta ra mà réo, mà gọi! Cẩn thân ta lại nhốt mi thêm mấy nữa, không cho ra ngoài bây giờ chứ lại!” Nói xong, hắn lại mỉm cười, miệng huýt sáo bước đi.
Gia Châu nằm ở dưới chân núi Nga Mi, nơi đây cũng không hề lớn hơn Nhã Châu được là bao, và cũng là nơi lưu đày của các phạm nhân, ngoại trừ phong cảnh hữu tình, núi cao nước đẹp ra, thì dân chúng nơi đây có một cuộc sống vô cùng vất vả. Khi vào trong thành Gia Châu thì mới thấy, chốn này nghèo hèn, rách nát, quần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513161/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.