Nghe A Đại nói thế, Phùng thị cảm thấy rất may mắn. Nếu A Đại không lén đổ đi nửa bát thuốc thì nó có lẽ đã chết ngay trên đường đi do độc tính phát tác.
Nhưng bề ngoài không thể nói thế, Phùng thị vẫn lạnh lùng: “Con đừng nói lung tung, rõ ràng tên đại phu đáng chết của Phù Vân đường đã đầu độc con. Mẫu thân biết Phụ tử chỉ cần đun lâu là sẽ hết độc tính. Mẫu thân đã sắc thuốc rất lâu mới cho con uống, đại phu Phù Vân đường đã hạ độc bằng thuốc khác. Con không phải trúng độc Phụ tử!”
Trang đại phu cười lạnh: “Phụ tử rất độc. Nữ nhân như ngươi sao có thể hiểu được”.
“Sao lại không biết? Trước kia ta đã từng sắc thuốc nên cũng biết Phụ tử, đổ ba chén nước sắc lấy một chén, ta đã sắc như thế không biết bao nhiêu lần, sao ta lại không biết? Không phải hắn hạ độc thủ thì do cái gì? Dù sao con ta vừa uống thuốc của hắn thì đã trúng độc. Ta sẽ đi nha môn kiện hắn”.
Trang đại phu mặc kệ Phùng thị. Ông ta đi tới bên cạnh Tiếu đại phu, cùng Tiếu đại phu giúp A Đại giải độc.
Sau khi Tiếu đại phu bảo tiểu nhị cho A Đại uống hết một chậu nước muối, nôn ra hết độc chất trong người. Ông ta mới chuyển sang cho A Đại uống nước trắng để rửa ruột. Uống xong Tiếu đại phu kê một đơn thuốc giải độc.
Tiếu đại phu là người khá ôn hòa. Nghe Phùng thị và Trang đại phu nói chuyện, ông ta suy nghĩ rồi bảo Phùng thị: “Đưa cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513862/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.