Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Tìm một miếng vải, để thuốc lên trên mặt vải, sau đó nhét vào vết thương, rồi lại dùng băng buộc chặt vào!"
Lúc này tìm đâu ra vải sô, Bàng Vũ Cầm vén vạt áo lên, roẹt một tiếng xé ra làm hai, quấn một mảnh lại, đổ tam thất lên trên, sau đó nhét vào trong vết thương, dùng một mảnh khác bó chặt vết thương lại.
Mọi người lên xe, ra sức giục trâu đi nhanh, xe trâu lắc lư chòng chành, cuối cùng cũng tới Ngũ Vị đường.
Cung Minh thấy người bị thương thần trí đã có chút không tỉnh táo, nhưng vẫn rên hừ hừ chưa chết, phi thường kinh ngạc. Lão hành y mấy chục năm, bị thương nặng mà kéo dài như thế này, đổi lại là bình thường sớm đã chết ở nửa đường rồi, không ngờ thuốc của Đỗ Văn Hạo lại thần kỳ như vậy, căn bản có thể trì hoãn được xuất huyết. Vết thương ở động mạch chủ trên đùi có thể trì hoãn lâu như vậy mà không mất máu rồi tử vong, lão từ trước đến giờ chưa từng thấy qua.
Không đợi Đỗ Văn Hạo phân phó, hai người Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đã chạy vào Ngũ Vị đường chuẩn bị phẫu thuật.
Ba người chuẩn bị xong cho phẫu thuật, rót thuốc mê cho người bị thương, Đỗ Văn Hạo không tháo vết thương ra ngay, liền dùng dao phẫu thuật rạch một đường nhỏ trên vết thương, để lộ ra đoạn gần động mạch bị thương, sau khi tách rời, dùng một sợi vải sô nhỏ quấn lên, dùng kìm cầm máu cặp sợi vải sô để ngăn máu chảy. Sau đó mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513930/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.