Tiền Bất Thu nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn làm trò quỷ gì vậy?”
Diêm Diệu Thủ vội vàng xua tay: “Không đâu sư phụ, đồ nhi đã thề độc, sau này không dám bất kính với sư tổ nữa. Đồ nhi đang nghĩ, tặng cho sư tổ lão nhân gia một phần trọng lễ để bồi tội, nhờ sư tổ tận sức trị thương cho Ngật Đáp. Lúc trước huyện úy đại nhân đã dùng qua chiêu này, hứa gả khuê nữ cho người, người không phải là đã trị khỏi cho thê thiếp của huyện úy đại nhân sao?”
“Cái gì? Ngươi cũng muốn gả khuê nữ cho sư tổ? Hắc hắc, ngươi có khuê nữ à?”
“Con không phải có ý này...”
“Vậy ngươi có ý gì?”
“Con và gia gia, nãi nãi của hài tử cùng mẫu thân của nó thương lượng, Diêm gia chúng ta có một khối ngọc Phật gia truyền, đem tặng cho sư tổ, một là để bồi tội, hai là xin người ra sức chữa bệnh cho Ngật Đáp. Vừa rồi con đã tặng ngọc Phật cho sư tổ rồi, người cũng đã nhận. Sư phụ, người nói xem lần này sư tổ có nhất định tận sức trị thương cho Ngật Đáp không?”
Tiền Bất Thu thở dài một hơi, lắc đầu: “Ngươi đó! Ngươi vẫn chưa hiểu tính cách của sư tổ ngươi! Người không phải là người tham tài, càng không dùng cách không trị bệnh cho hài tử để vơ vét tiền của ngươi. Bệnh của Ngật Đáp nếu có thể chữa, không cần ngươi tặng ngọc Phật, sư tổ ngươi cũng sẽ giúp Ngật Đáp chữa khỏi, nếu không chữa, ngươi có tặng bao nhiêu pho ngọc Phật cũng vô dụng.”
“Vậy sao hài tử khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513960/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.