Tại hậu đường Ngũ Vị Đường, bởi vì ‘lạn tiết’(1) thuộc loại bệnh truyền nhiễm, phải cách ly, nên cuối cùng Lâm Thanh Đại đã xuất ra một kho dược liệu bỏ trống, để cho bọn Sỏa Bàn cùng Ngô Thông chuyển tất cả dược liệu vào trong phòng. Nàng biết trị căn bệnh này nhất định phải trị liệu giống như Chu bộ khoái, làm giải phẫu để rửa sạch vết thương, cho nên trong kho hàng cũng làm ra một cái bàn giải phẫu đơn giản.
Diêm Diệu Thủ đem nhi tử Ngật Đáp bố trí ổn thỏa trên bàn giải phẫu.
Bàng Vũ Cầm giữa trưa ngủ một lúc liền thức dậy, chuẩn bị thay thế cho Tuyết Phi Nhi trở về nghỉ ngơi, nhưng gặp phải sự tình này, nhị nữ vội vàng chuẩn bị trước thật tốt.
Lúc mấy người Đỗ Văn Hạo trở lại Ngũ Vị Đường, thần y Tiền Bất Thu cùng Hàm Đầu còn có phụ mẫu của Diêm Diệu Thủ còn có Tích thị là vợ hắn đang ở trong sân nói chuyện.
Vừa thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, Tích thị vội vàng bước lên phía trước quì xuống dập đầu cộp cộp: “Sư tổ, cầu ngài cứu nhi tử của ta! Ngày trước mắt ta bị mù, lương tâm bị chó cắn, mạo phạm đến sư tổ ngài...”
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Lúc này ngươi còn ở đó nói nhảm lãng phí thời gian, ngươi ngăn cản ta, ta làm sao cứu nhi tử của ngươi! Tránh sang một bên!”
Diêm Diệu Thủ vội vàng kéo vợ hắn sang một bên.
Đỗ Văn Hạo hỏi vị trí của đứa bé, rồi trực tiếp đi vào kho hàng. Quần của đứa bé đã cởi ra, nằm trên bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1513964/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.