Lâm Thanh Đại liền nói: “Tốt! – Phục linh!”
“Ngũ linh tán! Xuất phát từ Thương hàn luận của Trọng Cảnh thánh y, gồm có ngũ trạch tả, trư linh, bạch thuật, quế chi. Thế nào? Uống chứ?” Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói.
Lâm Thanh Đại mỉm cười, bưng chén rượu lên uống cạn, suy nghĩ một hồi, còn nói tiếp: “Đậu khấu!”
“Tam nhân thang hả! Ý dĩ nhân, hạnh nhân phối ngũ, xuất phát từ Ôn bệnh điều biện!”
Lâm Thanh Đại mặc dù đối với y thuật không hiểu nhiều nhưng lại có kiến thức rất tốt về phối dược liệu. Tống triều đặc biệt chú ý thu thập sửa sang y điển, xuất bản đại điển y thư, Lâm Thanh Đại kinh doanh dược tài, đương nhiên đối với mấy y điển này cũng có xem qua, nhưng là nàng cố nhớ lại cũng không nghe nói qua bộ y thư Ôn bệnh điều biện bao giờ, nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn: “Thỉnh giáo tiên sinh, cuốn Ôn bệnh điều biện này là của y gia nào vậy? Thanh Đại cô lậu quả văn, chưa từng nghe qua.”
Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra, Ôn bệnh điều biện là của Thanh triều Ngô Đường, danh y nổi tiếng thuộc trường phái trung y ôn nhiệt học tồn tại từ triều Minh sang đến triều Thanh. Vì vậy những người ở Tống triều này làm sao biết được, vội vàng đổi giọng nói: “Nói sai rồi, nói sai rồi, haha, không phải y thư đó, ta vốn định nói là Trầm thị…”
Vừa nói hai chữ ‘Trầm thị’ liền ngậm ngay miệng lại, chợt nhớ ra Trầm thị y thư có nói đến Bạch đậu khấu thang, nhưng đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1514077/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.