Hoàng hậu vừa nghe y nói xong trong phút chốc như câm lặng. Nàng hoàn toàn ngơ ngác không biết phải nên nói như thế nào mới phải.
Thế nhưng Tạ Liên không chần chừ mà nói tiếp:
"Mẫu hậu, con đã nói rồi. Người cũng đã biết người con thích chính là nam nhân."
Hai tay trong ống áo siết chặt, Tạ Liên thở hắt một hơi quay lưng đi thả giọng:
"Vì vậy xin người nếu đã không chấp nhận việc này cũng hãy để cho đệ ấy được yên bình. Vì đệ ấy không có lỗi."
Hoàng hậu nhìn bóng lưng thẳng tắp của y đang khẽ run, đôi mắt của nàng dịu đi nhẹ nhàng đứng dậy bước tới nói:
"Ta hiểu."
Tạ Liên hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng: "Người không tức giận sao?"
Hoàng hậu bật cười hỏi:
"Ta vì sao phải tức giận? Cuộc đời của con có thể tìm được một nơi để tựa vào đó chẳng phải là điều một người mẹ như ta mong muốn sao?"
"Nhưng..."
"Có phải con lo lắng vì con là thái tử của một nước nên việc thành thân phải là một nữ tử để nối dõi tông đường đúng chứ? Con sợ ta tức giận là vì con đã phạm điều tối kỵ giống hoàng thúc của con có phải không?" Hoàng hậu âu yếm nhìn y.
Tạ Liên: "Cho dù người không tức giận nhưng vì sao người lại không mấy ngạc nhiên vì chuyện này?"
Hoàng hậu lắc đầu nói: "Hài nhi con giống như phụ hoàng của mình đều đã quên rằng Tiên Hoàng Hậu năm xưa chính làm nam tử cũng chính là ca ca của ta."
Tạ Liên nghe nàng nói thế liền nhớ tới trong giai thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tqtp-neu-ta-lien-khong-phi-thang/995460/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.