“Trời nắng.” Khương Xá ngẩng đầu nhìn trời, vắt nước khỏi quần áo, “Quần áo ướt hết rồi.”
Lâm Gia cũng không khá hơn là bao, “Chúng ta về nhà đi.”
Khương Xá vò vò đầu, ” Ừ, buổi sáng dì Cảnh Trực có bảo chúng ta qua nhà dì ăn cơm, dù sao thì chuyện ngày hôm nay cũng đã làm xong, vậy thì về sớm một chút đi.”
Mặt trời từ trong mây mù lộ ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào quần áo ướt nhẹp mang theo chút ấm áp.
Lâm Gia nhìn gò má Khương Xá, giật giật ngón tay, lặng lẽ đi theo rồi dùng sức nắm chặt tay hắn.
Khương Xá ngẩn ra, cong môi cười, giơ tay lên quan sát, “Sau khi tới làm ở đây thì thật lâu rồi chúng ta không nắm tay nhau, lúc trước không cảm thấy mà giờ mới phát hiện mọi người không giống với chúng ta.”
Hai bàn tay của hai người cũng không lớn lắm, ngón tay đan vào nhau tựa hồ như trời sinh phải nên cùng nhau.
Lâm Gia rủ mí mắt, “Cậu để ý à?”
Khương Xá dùng sức siết tay một chút, “Tớ thích cùng Lâm Gia nắm tay.”
Lúc này Lâm Gia mới nhếch môi cười, “Tớ cũng thích.”
Khi về đến nhà thì dì Cảnh Trực đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đóng tiệm, hai người hỗ trợ bưng đồ tới lui làm dì Cảnh Trực hầu như không tìm được cơ hội nhúng tay vào.
Lý Tín Điền trở về muộn hơn so với mọi ngày, đôi mày luôn cau chặt.
Dì Cảnh Trực đang cùng Lâm Gia nấu cơm trong phòng bếp, bởi vì phòng bếp quá nhỏ nên Khương Xá bị đuổi ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-cam/295407/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.