Lâm Gia kinh ngạc xoay người, “Cậu không cùng tớ đi vào sao? Không phải cậu đã nói…” Ngừng nói, viền mắt cậu đỏ bừng nhìn Khương Xá, “Cậu chưa từng có ý định cùng tớ quay về.”
“Quay về đi”,”Chúng ta quay về đi”, chỉ là hơn thua nhau hai chữ mà lại như cách cả ngàn sông vạn núi. Cậu không chú ý rằng Khương Xá chưa từng nói qua hai chữ “chúng ta”.
Lâm Gia hốt hoảng bước đi, cửa đã đóng lại, ngăn cách cậu cùng Khương Xá. Cậu nắm chặt lấy thanh cửa, hướng về phía trước muốn nắm lấy quần áo Khương Xá. Khương Xá lui về sau một bước, con mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cậu, viền mắt ửng hồng, dù vậy, hắn vẫn không bước lên trước nửa bước, hắn dời ánh mắt, quan sát tòa cô nhi viện trước mặt.
Đây là loại cửa tự động, qua một đoạn thời gian liền tự động đóng lại, chỉ cao đến thắt lưng. Quản lý có lẽ vì quá mức khiếp sợ mà quên nhắc nhở bảo vệ nhất định phải giữ bọn họ lại, thực tế Lâm Gia chỉ cần lấy tay chống thanh sắt phía trên liền có thể nhảy qua, rất đơn giản, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt Khương Xá liền quên hết.
Một ánh mắt quen thuộc.
Đêm ấy lúc bọn họ rời, hắn cũng dùng ánh mắt như thế nhìn cô nhi viện đang bị lửa lớn nuốt chửng. Trong mắt của hắn không có ánh sao, không có Lâm Gia, nhìn kiến trúc trước mắt, trong ánh mắt là tối tăm lạnh lẽo cùng với quyết tâm cắt đứt, nghĩ cũng từng chưa nghĩ qua chính cậu thế mà lại có ngày lại gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-cam/295424/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.