Đường Kiều theo ba lên xe. Trước khi khởi động, Đường Hoài Chương nghiêng người cài dây an toàn cho con trai, thấy dáng vẻ nhấp nhổm không yên của anh thì hỏi: “Sao thế? Đang lo cho Thẩm Mộ hả? Yên tâm đi, hẳn là cậu ta chỉ bị cảm vặt thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
Trong lòng anh cười khổ – ba nói đúng lắm, anh đang nghĩ về Thẩm Mộ – nếu anh đoán không sai thì lần khó chịu trong người này chỉ là cái cớ gọi anh đến mà thôi. Hắn ta chính là kiểu người như thế – dù muốn gặp anh thì cũng bắt anh phải cúi đầu đến tìm mình.
Chiếc xe màu đen có rèm che từ từ tiến vào khuôn viên Thẩm gia. Người giúp việc dẫn cha con Đường Kiều lên tầng hai, đến trước một cánh cửa thì dừng lại, gõ: “Bác sĩ Đường tới rồi ạ.”
“Vào đi.”
Đường Hoài Chương đẩy cửa bước vào, Đường Kiều hít sâu một hơi, cũng vào theo ông.
Trong phòng, Thẩm Mộ đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường, tóc hơi rối, đôi mắt gần như đen tuyền, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình, hai má vì hơi sốt mà hồng lên – đây là dạng khuôn mặt mà Đường Kiều thích nhất – đương nhiên là không liên quan gì đến bản thân hắn cả, là người khác có gương mặt này thì anh cũng sẽ nhìn thêm vài lần thôi.
Thẩm Mộ mỉm cười với Đường Hoài Chương: “Chú Đường, cháu làm phiền chú rồi.”
“Đừng khách sáo.” Ông kiểm tra qua cho hắn – đúng là hắn chỉ bị cảm sốt nhẹ bình thường thật, nhiệt độ cơ thể vẫn nằm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-cong-chi-tu/425711/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.