Quý Khúc tìm đến viện điều dưỡng —— nơi Lạc Du đang ở. Hắn cần phải đến, trực giác mạnh mẽ khiến cả đêm hắn không sao ngủ được. Dù cố nhắm mắt thiếp đi một lát, nhưng những lời nói mớ trong giấc mơ cũng sẽ làm hắn bừng tỉnh.
Đó là nỗi đau truyền đến từ trái tim, như muốn đốt cháy người hắn thành tro tàn.
Không thể đợi nữa, Quý Khúc nghĩ, mình nhất định phải đi ngay.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời còn chưa mọc, hắn đã lên đường.
Viện điều dưỡng tọa lạc ở vùng ngoại ô, cách không xa là một ngọn núi với khu nghỉ dưỡng xa hoa. Lớp vách bọc bên ngoài là bờ tường trắng, trông như một con thú dữ núp trong lùm cỏ, có thể nhào ra cắn người bất cứ lúc nào.
Quý Khúc quang minh chính đại bước vào từ cổng viện điều dưỡng. Hắn đi qua một thảm cỏ úa vàng, mấy bụi cỏ đuôi chồn đong đưa trong gió. Tiếng gió xào xạc thổi qua, nghe như tiếng giễu cợt bông đùa.
Bây giờ trên cỏ không một bóng người.
Tòa nhà chính của viện là một cao ốc màu trắng. Hình như do vẫn còn sớm nên bên trong rất im ắng, chẳng trông thấy bất kỳ ai. Quý Khúc dựa theo địa chỉ mình tra được —— nói là tra được, không bằng nói là đăng bài hỏi trên diễn đàn. Hắn tìm đến một căn phòng ở góc rẽ tầng hai.
Cửa mở, hắn phát hiện vách tường và trần nhà gần như chỉ thuần một màu trắng, thứ duy nhất không có sắc trắng là khung cửa sổ nho nhỏ. Phong cách trang trí bên trong cực kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-cong-muon-giet-toi/1667092/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.