Có người che ô bên cạnh, tôi cúi đầu, cầu nguyện và sám hối trước mộ Tiểu Trì. Cầu nguyện kiếp sau nó có thể có một đôi ba mẹ yêu thương nó, đừng giống như kiếp này, chịu đựng sự ghẻ lạnh.
Trước mắt có mưa bay qua, lại có bóng người đi qua.
Giống như Bùi Diên Lễ.
Tôi mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn thấy chiếc áo khoác bành tô đen của anh ta tạo ra một cái bóng. Anh ta cúi xuống, đặt thứ gì đó trước mộ Tiểu Trì, đợi anh ta đứng dậy, tôi mới nhìn rõ.
Đó là một bộ xếp hình xe đua bằng gỗ.
Trong lòng tôi run lên, tôi có chút khó hiểu, lập tức nắm lấy tay áo của Bùi Diên Lễ, anh ta sợ tôi phát điên trước mặt nhiều người thân thích như vậy, liền nói nhỏ: "Có chuyện gì thì về nhà nói."
"Đó là cái gì?"
Tôi hỏi rất bình tĩnh.
Bùi Diên Lễ quay đầu nhìn lại, "Quà sinh nhật tặng Tiểu Trì, trước đây nó đòi, chưa kịp…"
"Nó đòi anh?"
"Đã hứa rồi."
Bị vẻ mặt tuyệt vọng của tôi làm cho sợ hãi, Bùi Diên Lễ trở tay nắm lấy cổ tay tôi, "Sao vậy?"
Chân tôi mềm nhũn, trong người như có d.a.o cứa, quỳ sụp xuống trước mộ Tiểu Trì, con tôi… Vào ngày sinh nhật cuối cùng của cuộc đời, rõ ràng đã nhận được một món quà sinh nhật giả nhưng vẫn cười đối mặt.
Tiểu Trì chắc chắn biết chiếc đồng hồ đó là tôi mua nhưng tôi nói là do ba tặng, nó liền vui vẻ nhận lấy, còn cười nói sẽ cảm ơn ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - .]
Nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-gia-a-ngan-ty-ty/1728981/chuong-4.html