Chỉ thấy mặt nam sinh đã bắt đầu hư thối, huyết nhục mơ hồ!
Niệm Mị cúi đầu cả người run rẩy, giống như là khiếp sợ quá độ.
Nhưng mà không ai thấy khóe miệng Niệm Mị giương lên một vòng cung, cô chính là cố ý, cố ý đem người này nâng dậy rồi lại ném xuống mặt đất! Cô là ác ma, thứ gì có thể dọa đến cô? Cô chính là đáng sợ nhất, làm sao lại bị một khuôn mặt dọa được đây!
Học sinh ban này thật ' tốt ', nếu trước đó người đụng vào cửa là cô mà nói, như vậy người nằm trên mặt đất chính là cô!
Thứ có tính ăn mòn cao đến vậy, những học sinh này quả thật là có ý định huỷ hoại cả đời cô nha!
Trách không được oán khí của nguyên chủ lại lớn đến như vậy!
Học sinh ban mười tám vẻ mặt khinh thường, lạnh nhạt nhìn bạn cùng lớp nằm trên mặt đất và Niệm Mị đang đứng run rẩy.
Niệm Mị cũng không nghĩ tới những đứa nhóc mới hơn mười tuổi này có thể máu lạnh đến trình độ này, nhưng mà như vậy cũng tốt, lúc này mới cùng loại với cô nha! Mới có thể để cô đối đãi 'thật tốt' với những ác ma này nha!
Niệm Mị qua một hồi lâu, dường như mới lấy hết can đảm, lần nữa nâng nam sinh đã hôn mê lên.
Niệm Mị cau mày, nhìn học sinh ban mười tám.
"Các em có thể giúp một chút được không, dìu em ấy đi xuống tầng dưới."
Học sinh ban mười tám không nói gì, cứ như vậy nhìn Niệm Mị, tựa hồ nằm trên mặt đất chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-nu-tien-cong/528852/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.