Sáng ngày hôm sau, Lăng Tịnh Hy vừa bước xuống cầu thang đã thấy Vương Vũ Hàn ngồi sẵn ở bàn ăn, hắn không dùng bữa sáng mà ngồi xem báo.
Lăng Tịnh Hy cũng không để ý nhiều, cô đến bàn ăn ngồi đối diện, từ đầu đến cuối không nói một lời, im lặng dùng bữa. Vương Vũ Hàn thấy cô đã ăn trước hắn, cũng không giận, đặt báo sang một bên dùng điểm tâm.
Dì Phùng đứng kế bên thấy không khí quá âm u, nhịn không được lên tiếng.
“ Cô Tịnh Hy, món bít tết này, cô thấy thế nào ?”
Lăng Tịnh Hy cười nhạt, ngẩn đầu nhìn dì Phùng. – “ Rất ngon ạ.”
Dì Phùng cười tươi như hoa, nhìn sang Vương Vũ Hàn.
“ Cậu chủ à, tay nghề của cậu chủ vẫn như xưa, chắc tôi phải học hỏi cậu nhiều rồi.”
“ Khụ, khụ, khụ …” – Lăng Tịnh Hy ho sặc sụa bởi lời nói của dì Phùng.
Loại ngựa động dục như hắn chỉ biết tìm đàn bà phát tiết mà lại biết nấu ăn ? thà tin con heo biết leo cây còn hay hơn.
“ Cô Tịnh Hy không sao chứ ?” – Dì Phùng đem ly nước cho cô, lại vỗ nhẹ sau lưng cho cô dễ thở.
Vương Vũ Hàn kế bên nhíu mày, nhưng nhớ lại cô đã khen món ăn của hắn, lòng cảm thấy man mát.
Lăng Tịnh Hy lại tiếp tục ăn, dù là ai nấu cũng mặc kệ, no bụng là được.
Dì Phùng lại thấy không khí chẳng có gì thay đổi, nên lại nổi hứng, bà liếc người làm kế bên như ra hiệu. Người làm hiểu ý, mang đến một cái túi, dì Phùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-thu-tong-giam-doc-ac-doc/1763243/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.