Thiếu niên nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân.
“Được.” Cuối cùng cũng chỉ nói một chữ như thế.
Cuộc sống của đại mỹ nhân bỗng nhiên có mong đợi mới.
Thân ảnh thiếu niên gầy gò cứ ở mãi trong đầu khiến anh phân tâm, khi ngồi ở nhà, khi ngồi trong phòng làm việc, thậm chí cả khi đi trên đường tình cờ nhìn thấy mấy đồ chơi nho nhỏ cũng đều làm anh chợt nhớ tới đối phương.
Đứa trẻ kia không biết hiện tại ra sao? Vết thương trên mặt đã khỏi hay chưa?
Cậu đang ở nơi nào?
Bạn nhỏ (tiểu bằng hữu) sẽ thích cái gì nhỉ?
Tới thứ sáu, anh lại chạm mặt Trần tiên sinh ở cửa đối diện.
Trần tiên sinh đi đón con về nhà, đứa nhỏ bốn tuổi nước mắt nước mũi tèm lem kể chuyện bị bạn ở nhà trẻ bắt nạt. Trần tiên sinh an ủi bé, nắm tay cùng bé lên cầu thang: “Bảo bảo không khóc, thứ hai chúng ta sẽ đi tìm thầy giáo nói chuyện.”
Đứa nhỏ lau nước mắt, sụt sịt nói: “Ba ba phải giúp con hả giận!”
“Được, được, ba ba nhất định giúp con.”
Đại mỹ nhân đứng ở cửa nhà, lúc Trần tiên sinh đi tới gật đầu chào anh, đứa nhỏ cũng nắm tay ba ba nhẹ gọi: “Con chào thúc thúc.”
Toàn thân anh bỗng nhiên có cảm giác không thoải mái, muốn sát phong cảnh mà hỏi, Trần tiên sinh, ngài có biết một đứa con khác của ngài bây giờ ra sao không?
Ngài có biết cậu ấy bị người ta đánh đập sao? Mặt mày đều bị đánh đến hốc hác, trên lưng cũng toàn bộ là vết thương?
Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tra-xanh-ruou-ngot/499900/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.