Mạnh Thính Chi chỉ cảm thấy nóng ran bên tai, quay mặt đi, đưa tay ra sau nắm lấy tay anh, giữ cổ tay anh, kéo và đặt dưới đầu gối mà cô vừa đụng phải.
"Nơi này."
Ngón tay cái đã thấm đẫm mùi rượu nóng, tùy ý gãi gãi lên làn da mỏng manh chừng một tấc, hoàn hảo không tổn hao gì, da không bị hỏng, có thể bầm xanh, lúc này cúp điện cũng thấy không rõ.
Anh đột nhiên chơi xấu ấn một cái thật mạnh.
Mạnh Thính Chi phản ứng bật dậy, trong tiềm thức muốn trốn, bị anh bất động thanh sắc giữ lại.
Đôi lông mày đẹp cau lại, Mạnh Thính Chi đặt trán cô lên vai anh, nhẹ giọng oán giận, "Đau."
Cổ chân mảnh khảnh bị bắt lấy, người khiến cô đau đớn đã đẩy cô về phía trước mà không cần dùng sức kéo, bắp chân vừa mới co rụt một nửa, trở lại vị trí ban đầu của nó.
Hai người lại bám lấy nhau, lần này thậm chí còn thân thiết hơn.
Anh phản ứng.
Mạnh Thính Chi không ngốc, nhưng sống lưng đột nhiên tê dại, một đợt nhiệt nóng xông lên đỉnh đầu, cả người lập tức kiềm chế hô hấp.
"Giống như một con chim cút."
Anh nhận thấy sự cứng ngắc của cô, trầm giọng cười khẻ trong lồng ngực.
Đôi bàn tay to của anh từ sau gáy trắng nõn mảnh mai của cô đi xuống, khi chạm vào lớp vải gấp khúc, anh kéo góc áo ngủ của cô xuống, cẩn thận làm phẳng các nếp gấp, đem cô hoàn hỏa mà bọc lại
Xuyên quần áo, Trình Trạc nhẹ nhàng vỗ về cô, "Không làm em, sáng mai bảy giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trac-chi/2636285/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.