Hứa Ứng có cảm giác bị người khác để mắt tới, y quan sát bốn phía xung quanh, nhưng số tượng đá quá nhiều, hơn nữa đa số rất giống nhau, y cũng không biết bị ai nhìn chằm chằm vào.Lúc này, lại có tiếng tảng đá xê dịch vang lên.Hứa Ứng nhìn theo tiếng động, nhưng vẫn không phát hiện ra là tảng đá nào gây ra.“Ngài chuông, Ôn thần không ghi thù đấy chứ?” Y nhỏ giọng hỏi.“Ghi chứ!”Quả chuông cũng nhớ tới chuyện Hứa Ứng quất roi Ôn thần, lặng lẽ nói: “Còn nhớ lần trước sau khi ngươi đánh hắn, hắn lập tức giơ ngón tay đâm ngươi một cái không? Hắn không chỉ ghi thù mà còn thù rất dai!”Hứa Ứng chỉ cảm thấy sau lưng ngứa ngày, nói: “Ta có thể mở Thiên Nhãn nhìn sau lưng không? Ta sợ xúc tu của Ôn thần đã cắm vào lưng ta rồi.”Quả chuông vội vàng nói: “Không được! Ngươi quên chuyện lúc trước rồi à? Nếu ngươi mở Thiên Nhãn, tất cả những Thiên thần này sẽ chú ý tới ngươi, ý chí Thiên thần sẽ nhồi thẳng vào đầu ngươi! Kết cục ngươi chẳng khác nào những bộ hài cốt dưới vách núi!”Bọn họ đi trên một con đường nhỏ bé quanh co trong núi, bên dưới là cách núi cheo leo, vô số hài cốt không biết mình đã chết cố gắng trèo lên trên, nhưng thường vì một món bảo vật mà đấu đá lẫn nhau.
Bên dưới vách núi kia là đủ loại bảo vật chồng chất như núi, dụ dỗ dục vọng vô tận của mọi người.Bọn họ là những người bị ý chí Thiên thần ảnh hưởng, chết mà không biết mình đã chết, vĩnh viễn u mê đần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trach-nhat-phi-thang/1907097/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.