Thiếu niên kia không hỏi nữa, chạy đi tu luyện.Trong mộ phần mai táng bộ da của Chu Tề Vân, Hứa Ứng đích thân chôn cất hắn.
Lần này Hứa Ứng ra khỏi cõi âm, do chuyện Lý Tiêu Khách nên trong lòng xúc động, bèn chạy tới nơi này.Trong tay y cầm theo một bình rượu, vẩy nửa bình vào mộ phần rồi thản nhiên nói: “Chấp niệm của ngươi đã tan, thà để mình vĩnh viễn biến mất.
Chấp niệm của Lý Tiêu Khách chưa tan, ngụy trang thành bộ dạng còn sống của mình.
Hắn không tiêu sái bằng ngươi, Tề Vân, ta kính ngươi.”Y ngửa đầu uống ừng ực.Rượu không phải là rượu ngon, y tùy ý mua trong thành thị ở Linh Lăng huyện, uống cũng khó say.Nhưng Hứa Ứng lại như đã say, nằm bên mộ phần của Chu Tề Vân, vừa uống vừa bộc bạch tâm sự với Chu Tề Vân, thi thoảng lại cười ha hả.Tiên thảo màu tím nhảy khỏi vai Hứa Ứng, cắm rễ trên mộ phần, thử hấp thu năng lực trong mộ.
Nhưng sau khi cắm rễ, nó lại phát hiện chỉ là một bộ da người.”“Cỏ mộ phần.” Hứa Ứng hừ một tiếng.Đột nhiên bên tai y vang lên tiếng chim hót, như có vô số chim chóc hót vang bên cạnh, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, ngồi bật dậy.Tiên thảo màu tím cũng phát hiện không đúng, vội vàng nhổ tận gốc, chui vào khu vực Hi Di của Hứa Ứng.
Nhưng không biết từ lúc nào, một thiếu niên mày trắng đứng trước mộ phần, khóe mắt Hứa Ứng giật giật.Thiếu niên mày trắng này giống hệt như Chu Tề Vân đang nằm trong mộ, thậm chí phong thái khí chất cũng hầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trach-nhat-phi-thang/342664/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.