"Không phải do em." Thời điểm hắn muốn, không có bất kỳ người nào có thể cự tuyệt hắn.
Vân Yên xoay người chạy về phía cửa, Diêm Thiên Phạm nhảy lên một cái, lập tức như con báo đen giữ lấy cô, hơn nữa còn đem lấy thân thể cô đè trên vách tường.
"Em là tình nhân của riêng tôi, không thể cự tuyệt chủ nhân." Hắn kiên định ra lệnh.
"Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là tình nhân của anh nữa, không còn bởi vì công ty của cha mà mất đi bản thân mình." Cô ủy khuất nói.
"Em cho rằng một tờ giấy đen chỉ cần giặt đi sẽ dễ dàng biến thành trắng sao? Em vĩnh viễn không quên được tay của tôi vuốt ve trên người em, tư vị lúc tôi hôn em, em biết chứ? Tình nhân của tôi."
Tay trái của hắn hướng về dưới quần của cô, tay phải cởi nút áo trên đồng phục cô ra.
"Quần áo của tôi......" Cô kêu lên.
"Quần áo tôi mua lại cho em bao nhiêu bộ đều không có vấn đề, em chỉ cần thỏa mãn dục vọng của tôi là được."
Nói xong, hắn lập tức để cho vật cương cứng của mình chống đỡ giữa hai chân cô.
"Anh cho tôi là gái điếm."
"Đúng! Bắt đầu từ ngày muốn em làm tình nhân của tôi, tôi liền cho mình như đang gọi gái, tôi thật sự không ngờ tới dưới sự dạy dỗ của tôi, biểu hiện của em càng lúc càng tốt." Hắn khinh bỉ nhìn cô. (Bun: má ơi edit tới đây muốn phun trào với anh hừ hừ!)
"Bốp!"
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vân Yên mất đi lý trí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-cam-tho-ngay/505943/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.