Mọi nỗ lực, cố gắng tìm ra kẻ giả mạo Siêu đạo chích Snow đã đi vào ngõ cụt. Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo nhưng lại bị phá hỏng chỉ vì một chút sơ suất, bất cẩn. Bấy nhiêu đó không thể làm ý chí của Sakura gục ngã được, cô ở lỳ trong phòng đêm qua đến khi trời sụp tối hôm sau chưa hề ra khỏi phòng. Cô đứng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đăm chiêu suy nghĩ tìm cách để dụ hắn mặt, nghĩ mãi mà chưa có kết quả gì.
Tiếng gõ cửa bên ngoài không làm cô mất tập trung, nghe trong phòng không có động tĩnh gì Tomoyo đành tự mở cửa rồi nhẹ nhàng bước vào:
- Anou, Sakura... - Tomoyo bước lại gần cô lên tiếng.
- ... - cô đứng yên lặng thinh.
- Sakura, hơn một ngày cậu chưa ăn gì rồi, xuống nhà dùng cơm với tớ đi.
- Tomoyo !
- Sao vậy ?
- Tớ vô dụng lắm phải không ? – đôi mắt cô vẫn thả hồn theo mây gió.
- Cậu nói gì vậy ? Cậu vô dụng thì bọn tớ chả khác nào đồ bỏ đi. Thôi đừng nghĩ ngợi về chuyện tối qua nữa, chỉ vì chúng ta sơ suất thôi.
- Sai lầm của tớ là đã quá chủ quan khinh địch.
- Thôi nào, cậu nên gác chuyện đó sang một bên đi. Bồi bổ bản thân để có sức tiếp tục chiến đấu chứ.
- Cậu có biết tại sao tớ phải cố gắng tạo ra một Siêu đạo chích Snow không ?
- Tớ cũng định hỏi cậu chuyện này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-cua-tuyet/2571395/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.