Vào chiều tối ngày Chủ nhật, như thường lệ, quả chuông nhỏ bắt đầu ngân lên những tiếng rầu rĩ trong màn sương mỏng tựa như một bông hoa hồng dại nhợt nhạt. Bà Marston đã lê bước từ cửa phòng riêng tới cửa nhà thờ, vừa đi vừa hát ra những tiếng thở dài vì giấc ngủ của mình bị quấy rầy, đồng thời sai Martha nhóm lửa lò sưởi trong phòng khách. Edward đã cầm bài thuyết giáo của chàng đi ra phía sau nhà, nơi ít có những bia mộ hơn và chàng có thể vừa đi vừa đọc sách. Hazel chạy lên phòng riêng, mặc chiếc váy trắng, chiếc váy mà theo bà Marston là “quá đồng bóng” để mặc đi lễ nhà thờ. Nàng nghiêng người ra ngoài cửa sổ, nhìn lên ngọn đồi màu tím phía xa xa. Rồi nàng ngắt vài bông hồng trà mọc quanh cửa sổ. Chúng có màu kem đậm pha sắc hồng. Nàng cài những bông hoa lên ngực áo, chúng hợp với khuôn mặt ửng hồng của nàng. Nàng trở nên dễ thương nhất theo cách riêng của nàng; điều đó làm tăng hết mức sức hấp dẫn của nàng đối với hai người đàn ông. Nàng đội chiếc mũ màu trắng rộng vành lên đầu, và rón rén đi xuống nhà, lẻn ra ngoài theo lối cửa bếp trong khi Martha đang ở phòng khác. Nàng đóng cửa lại như một cuộc đời đã biến mất. Nàng không biết tại sao nàng lại cảm thấy phấn khích trước một điều gì đó rất quan trọng sắp xảy ra, một điều gì đó đang lơ lửng trên đầu, trong cuộc hẹn của nàng với Reddin.
Trong lúc chạy lên đồi nàng không gặp một ai, bởi vì những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-em-thuoc-ve-dat/852002/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.