Sáng hôm sau Hazel thức dậy sớm. Nàng không thể ngủ được, và nàng nghĩ nàng sẽ xuống thung lũng hái nấm mùa xuân.
Nàng rón rén ra khỏi nhà, vẫn còn vắng lặng tịnh không một tiếng động ngoài tiếng ngáy của bà Marston, tiếng ngáy không thật to nhưng có thể nghe thấy từ mọi ngóc ngách. Ngoài nghĩa địa, nơi chưa có con chim nào cất tiếng hót, dường như những người chết đã thức dậy trong quãng thời gian vắng vẻ giữa mười hai giờ đêm và hai giờ sáng, đang đợi một cách kín đáo và trang nghiêm, mỗi người trên chiếc giường riêng của mình, để đi ăn điểm tâm cùng lũ ong và lũ rắn nhỏ không có nọc độc trong những phòng ăn quá tinh vi và vĩnh cửu mà người sống không thể biết. Những tấm bia mộ dường như cao hơn, và mỗi bia mộ dường như lại có một hình hài hiển hiện ở phía sau; đầm cỏ rậm rạp màu xanh xám nặng trĩu sương mai, dường như một đám đông lặng lẽ vừa quét qua đó. Âm khí nặng nề xông lên, nơi đó khoác lên mình cái vẻ luộm thuộm của một cuộc chè chén hội hè nào đó trong quá khứ cùng cái vẻ mong chờ của một sân khấu đang chuẩn bị cho một vở kịch sắp diễn ra.
Cáo Nhỏ sủa dữ dội, trở nên hoạt náo trong thành trì của người chết, Hazel liền tới giải thích tại sao nó không thể đi cùng nàng được. Nàng nói chuyện với Cáo Nhỏ thật lâu bằng giọng thì thầm. Cáo Nhỏ thể hiện sự hùng hồn qua đôi mắt. Nó có một cá tính nổi bật. Sự đàng hoàng chưa bao giờ làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-em-thuoc-ve-dat/852009/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.