Buổi sáng tháng Năm trang nghiêm, được tô điểm bằng những viên kim cương, tràn ngập sự trang trọng mà cái đẹp hoàn hảo khoác lên mình, ló ra trong màn sương tía, gây hổ thẹn cho ngôi nhà tồi tàn, nơi Hazel đang mặc vào người bộ trang phục cô dâu. Căn nhà dường như chìm khuất trong lớp bọt mùa xuân đến nỗi khó mà nhận ra được. Đám tử đinh hương già cỗi vây quanh ngôi nhà, gật gật cái đầu đội mũ miện nhỏ bé của chúng về phía cái ống khói duy nhất. Mùi hương của chúng lấn át tất cả những mùi hương khác tựa như một cá tính mạnh, ta không có sự lựa chọn nào khác hơn là nghĩ về loài tử đinh hương. Hai cây kim tước, thân lớn và nhiều chạc, sờ sẩm mái nhà bằng những cành cây thấp và những chùm hoa vàng buông rủ. Những cành ở phía trên vươn cao, vươn xa về phía bầu trời xanh.
Cây táo gai cạnh cổng, nữ hoàng của tháng Năm, biết rõ thời kỳ viên mãn của nó, phô ra đầy những đài hoa trong như pha lê, óng ánh như những giọt mưa giữa vòm lá xanh tươi. Từ mọi cây lê trổ hoa trắng xóa, những cánh hoa rơi xuống và từ mỗi cây táo vỏ hồng phát ra tiếng vo ve của bầy ong.
Abel dậy rất sớm, bởi vì lão nghĩ lão nên làm một vòng hoa xinh xắn cho Hazel, và trong những việc như thế lão là một nghệ sĩ. Hoa linh lan đã chúm chím; đêm qua lão đã tưới cho chúng một chút nước ấm, và bây giờ lão ngồi dưới tán cây dẻ ngựa kết vòng hoa. Bóng lá dẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-em-thuoc-ve-dat/852016/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.