Sáng hôm sau bà Marston từ trong bếp bước ra cùng món bánh mì nướng mà bà không tin tưởng giao cho bất cứ ai làm ngoài bản thân bà, với vẻ mặt báo trước những điều quan trọng sẽ xảy ra.
“Edward, hãy chú ý để tất cả bọn chúng được đặt đúng chỗ nhé; chúng nên được xếp cùng nhau trong một phòng.”
“Ai cơ?” Hazel hỏi.
“Mận, 1960; lý gai, 1908; anh đào không đường, 1909. Loại có đường lâu đời hơn.” Bà Marston nói thật khó hiểu khiến Hazel tròn mắt.
“Đó là những thứ được mang đi dự hội chợ, Hazel ạ,” Edward giải thích.
“Đúng. Chúng được đem đi trưng bày hết năm này đến năm khác, và đều giữ được vị trí rất vững chắc. Mẹ chỉ hy vọng việc di chuyển liên tục sẽ không thúc đẩy quá trình lên men của chúng. Mẹ mong món Morellas đó tồn tại lâu hơn đời mẹ. Một công thức mà mẹ kiếm được của Jane Thorn, mà bà ấy thì đã chết vì bệnh phù thũng, tội nghiệp, và bà ta uống rượu tới tận lúc cuối đời.”
“Bà không bao giờ ăn những thứ đó sao?” Hazel hỏi.
Thật là báng bổ. Ai lại ăn món Morellas 1909 cơ chứ! Sự báng bổ đó trôi qua trong sự im lặng căng thẳng, và trong sự chiếu cố dành cho cô con dâu tương lai. “Tội nghiệp! Con bé lo lắng quá mà.”
Những món đồ ăn thức uống tham dự hội chợ được xếp trên một thảm rêu sao tươi tốt mọc lên từ những xó xỉnh bí mật nào đó ở trong rừng, đang đợi ở bậc cửa trong những chiếc hộp quen thuộc. Có một ít thạch mới làm rất ngon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-em-thuoc-ve-dat/852022/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.