Lúc cô đang suy nghĩ, Lục Lệ Thành chợt xoay người lại, ánh mắt hung dữ như muốn ăn người ta: “Cô có ý gì? Cô ấy luôn đeo bao ngón tay này, nếu tìm một t/hi t/hể để bỡn cợt, để t/hi t/hể đeo bao ngón tay giống hệt không phải chuyện gì khó!”
Tiểu Thành không ngờ Lục Lệ Thành phản ứng mạnh đến vậy, nhưng cô ta vẫn không nhịn được tiến lên, tỉ mỉ nhìn ảnh t/hi t/hể trên giấy nhận t/hi t/hể, khẳng định rằng: “Chủ tịch, có thể tìm bao ngón tay giống hệt là không sai, nhưng năm đó vì cứu ngài, cứu bác trai bác gái và bà Lục trong trận động đất mà bị mất nửa ngón tay thì khó mà làm giả được.”
Một viên đá làm dậy lên sóng dữ.
Không chỉ mỗi Lục Lệ Thành, đến cả bà Lục và mẹ Lục khi nghe tin Hứa Niệm Niệm ch*t cũng chỉ biểu hiện một chút kinh ngạc, giây tiếp theo thì cảm thấy cô ch*t cũng tốt, bây giờ đều không khỏi lộ ra biểu cảm bị sốc.
“Động đất gì??!”
Mấy người đồng thanh lên tiếng.
Liễu Nguyệt đứng bên cạnh nghe đến đây, sắc mặt bất giác không được tự nhiên, đang định rời khỏi thì bị Lâm Thiếu Sâm nhìn thấy, anh ta nhanh chóng bước tới tóm lấy cổ tay của cô ta.
Tiểu Thành kinh ngạc nói: “Chính là trận động đất lớn ở thành phố A nhiều năm trước, lúc đó động đất rất nghiêm trọng, nhiều nhà cửa đổ sụp, vô số người ch*t, mọi người quên rồi sao?”
Bà Lục vội nói: “Không phải, ý của ta là trận động đất năm đó, người liều mạng cứu cả nhà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-khong-con-em/2962557/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.