Nằm viện được một hai ngày thì Nó xuất viện . Và kể từ khi xuất viện Nó không còn là Nó nữa , mà Nó chính là HÀN TIỂU BĂNG , một con người lạnh lùng đến mức tàn nhẫn . Và cũng từ lúc đó , trong cuộc sống của Nó không hề tồn tại chữ " YÊU " cũng như cái tên LÂM MINH KHANG .
Bản thân Nó thấy mình ngu dốt khi tin vào tình yêu có thật . Hoàn toàn sai lầm , từ khi sinh ra Nó luôn đứng bên phe ngoại lệ ,, nên thứ tình yêu này sẽ không có chân thành cũng như tồn tại . Tất cả chỉ như một giấc mơ , một cơn gió thoáng qua rồi vút bay .
Lao đầu vào công việc để quên đi mọi thứ là chủ trương của Nó sau mấy ngày xuất viện . Mọi người , ai ai cũng đều lo lắng cho Nó . Nhưng cái họ nhận lại được chỉ là sự lạnh lùng vốn có trước đây của Nó . Sau bao nhiêu năm , bản thân đã Nó thay đổi theo chiều tích cực rất nhiều . Nhưng kể từ khi Rio đi du học trở về , mọi thứ dường như bị xáo trộn một cách nặng nề .
Tan công việc vào lúc 5h chiều , Nó ra ngoài một mình . Đôi chân dài lang thang cùng thân hình nhỏ nhắn trên con đường kia . Nó đi , nhưng bản thân vẫn chưa xác định được phương hướng . Giữa dòng người đang hối hả , thì Nó lại chậm chạp bước đi như muốn thách thức một cái gì đó . Sau bao nhiều ngày Nó vẫn không hề quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-lanh-gia/334582/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.