Một giờ đêm, khi Dung Tiểu Ái hoàn thành xong toàn bộ cảnh quay trong bộ phim “Vũ điệu đào kép”, một nhân viên đưa cho cô cốc cà phê chúc mừng. Trên những khuôn mặt tươi cười đó, khó có thể nhận ra vẻ mặt phức tạp, vừa không hài lòng vừa suy đoán của họ dành cho cô lúc chiều khi cô vừa đến đoàn phim.
Chỉ với một câu nói cứng rắn của Dung Kỳ: “Trong đội ngũ nhân viên đoàn phim của tôi, không cần những người chỉ biết ngồi buôn dưa lê, bán dưa chuột”, đã khiến nhân viên đoàn phim trong lòng đang vô cùng hiếu kì lập tức thay đổi thái độ. Tiểu Ái vì thế tiếp nhận những cảnh quay sau đó thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy nhiên, cô cũng không vì thế mà cảm kích anh. Nếu như không phải do anh, cô chắc chắn sẽ không vứt bỏ công việc quay phim quan trọng như thế sang một bên, bỏ đi một mạch hơn mười ngày.
Lúc đang tẩy trang trên xe, Tiểu Ái nhận được tin nhắn của anh, anh muốn cô ở lại chỗ đoàn phim đợi anh để lát nữa anh đưa cô về thành phố. Đọc tin nhắn, nỗi chua xót trong lòng Tiểu Ái lại dâng lên cuồn cuộn. Trước đây, cô vẫn ngây thơ hi vọng anh sẽ quan tâm đến mình, nhưng anh lại luôn ngoảnh mặt làm ngơ đối với cô, cô vào đoàn làm phim lâu như vậy, thường xuyên quay phim đến đêm khuya, nhưng anh chưa từng một lần quan tâm đến cô. Tiểu Ái ném mạnh di động vào túi, cầm áo khoác rồi xuống xe.
Khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, cô đang trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-mau-ho-phach/819574/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.