Sau khi cúp điện thoại, tôi không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác rạo rực vui mừng.
Suy cho cùng, cả ngày hôm nay cũng chẳng có việc gì để tôi vui đến nỗi này.
Tôi lập tức ý thức được, niềm vui ấy không phải của tôi mà là của Ly Thiên Thu.
Nhưng mà, hắn có cái gì để vui à? Tôi nhìn chính mình trong gương, sờ sờ sườn mặt của mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn thấy vẻ ngoài tầm thường của tôi so với vẻ ngoài mỹ lệ của hắn đứng cùng khung đối lập dữ quá nên thỏa mãn? Không đợi tôi suy nghĩ xong, tôi đã nhận được điện thoại của Ly Thiên thu, hắn nói: "Phòng của cậu bừa bộn quá."
Tôi đột nhiên quay đầu nhìn lại, phòng của tôi đúng là như cái ổ heo.
"Ngậm miệng." Tôi nhanh chóng ngắt máy.
Tôi buông điện thoại xuống, đem nội y treo ở đầu giường nhét trở lại tủ quần áo (đm lỡ để thằng khốn đó thấy được quần lót của tôi cmnr),rồi dán lại poster truyện tranh đàng hoàng lên tường.
Cả giày dép trên mặt đất, quần áo, hay giấy má đều phải sắp xếp lại một lần...!
Cho nên đây là lí do, có chết tôi cũng không để Ly Thiên Thu vào phòng mình.
Loại người mắc bệnh sạch sẽ như cậu ta còn thêm cả bệnh cưỡng chế không bao giờ có thể hiểu được.
Phòng của Ly Thiên Thu sắp thoát tục mất rồi, hoàn toàn không nhiễm bụi trần, đồ vật chỉnh chỉnh tề tề, cố định một chỗ.
Nên cậu mà thấy phòng của tôi, chắc chắn sẽ khó chịu đến mức nửa đêm bật dậy, chạy qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trai-tim-mong-manh-cua-truc-ma/290675/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.