Chiếc xe địa hình từ từ lái vào, ngay trước cổng khu nhà xưởng là một bồn hoa hình tròn, giữa bồn hoa dựng một tảng đá cảnh lớn như bức bình phong, phía sau mới là nhà xưởng chính. Theo lời Hồ Minh, đó là do ông chủ tin lời thầy phong thủy, dựng đá để thu hút tài lộc, chỉ là bây giờ lại trở thành một vật cản tầm nhìn.
Hoa hồng trong bồn đã cao đến ngang người, những nụ hoa căng mọng làm cành cây trĩu xuống, trên cành lấm tấm những vết máu đỏ chảy theo gân lá. Mọi người không khỏi nắm chặt vũ khí, cẩn thận nhìn sang hai bên, tài xế hoảng sợ lái xe vòng qua bồn hoa này, đột nhiên phanh gấp, kinh hãi hét lên: "Đại... Đại Bằng?"
Phía trước mặt đường có một hình người nằm ngang... nếu như vậy vẫn còn được coi là người – tứ chi hắn ta tàn phế, bụng bị gặm rách một lỗ lớn, ruột gan lòi ra chảy đầy đất, trên mặt thậm chí còn lộ ra hàm răng sau trắng hếu.
Người này là anh em kết nghĩa của tài xế Ngô, là bạn nối khố mặc chung quần thủng đít lớn lên cùng nhau. Chưa đợi tài xế tỉnh táo lại sau cơn đau buồn, tay chân cái xác đó đột nhiên co giật, thế mà tự mình bò dậy từ dưới đất, bụng lủng lẳng ruột gan, máy móc bước đi.
Một chiếc xe khác "ầm" một tiếng vượt qua họ, hất văng người đàn ông đã biến thành zombie, đồng thời bấm còi inh ỏi nhắc nhở họ: "Đi đi đi! Hắn ta chết rồi!"
Tài xế Ngô liếc nhìn người bạn tốt năm xưa, đành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-khong-co-dien-thanh-cot-nghich/2877696/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.