Cận Vũ Thanh ở lì trong nhà Sở Diệc Dương nửa tháng, cũng ép anh uống canh dưỡng sinh nửa tháng, hơn nữa còn hành hạ bản thân đến mức đau lưng mỏi gối, đau cả mông. Uống đến mức Sở Diệc Dương mặt đỏ tai hồng, chảy cả máu mũi, cuối cùng phải đưa đến bệnh viện, bị một bác sĩ lớn tuổi khoa Đông y dặn dò một cách thấm thía – lạm bổ hại thân, người trẻ tuổi sinh hoạt phải có chừng mực.
"Vâng vâng vâng..." Cận Vũ Thanh rúc người ở phía sau, tự biết mình đuối lý nên không nói gì, Sở Diệc Dương một tay ôm khăn giấy, một bên gật đầu lia lịa thành khẩn hối lỗi, tỏ ý về nhà nhất định sẽ tiết chế.
Xách thuốc ra khỏi cổng bệnh viện, Cận Vũ Thanh không nhịn được cười trộm.
Sở Diệc Dương hung hăng lườm y một cái: "Còn cười! Ai làm chuyện tốt hả? Lén bỏ bột thuốc tráng dương vào canh của anh, hả?"
"Là em, là em... Chồng ơi em sai rồi, em không nên tin lời mấy ông lang băm giang hồ đó." Cận Vũ Thanh lập tức thay đổi thái độ, trở thành một đứa trẻ ngoan biết lỗi sửa sai, vén miếng khăn giấy anh đang bịt mũi lên xem. "Ối chà, để em thổi cho anh."
Cận Vũ Thanh vừa gọi chồng, Sở Diệc Dương kích động một cái, máu mũi lại ào ào chảy xuống. Kết quả Cận Vũ Thanh cười càng dữ dội hơn, một phát vỗ khăn giấy trở lại.
Nhưng Sở Diệc Dương chỉ có thể nhẫn nhịn, không làm gì được y.
Lên xe, điện thoại trong túi Sở Diệc Dương rung lên mấy cái. Anh bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-khong-co-dien-thanh-cot-nghich/2877709/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.