"Điều hắn quan tâm chưa bao giờ là những điểm tương đồng mơ hồ ấy." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ "Biểu cảm của khanh là sao?" Tần Huyền Hiêu ghé sát lại, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Tần Đạc Dã, dùng tay xoa cằm rồi nói: "Trẫm căm hận cũng chỉ là căm hận toàn bộ hoàng tộc họ Tần. Ái khanh chẳng liên quan gì đến bọn họ, sao lại có vẻ mặt áy náy như thế?" Tần Đạc Dã: "..." Thật sự là có liên quan đấy. Y bỗng cảm thấy, thân phận của mình không thể để đối phương biết được. Nhưng Tần Huyền Hiêu lại suy nghĩ một chút, cảm thấy lời vừa rồi của hắn có phần phiến diện. Trong gia tộc họ Tần, thực ra có một người lại giống như ánh trăng giữa đêm tối, soi rọi ánh sáng trong màn đêm, trở thành động lực để hắn tiếp tục sống khi còn nhỏ. Chưa kịp mở miệng kể cho Tần Đạc Dã về người đặc biệt ấy thì cửa phủ nha bất chợt vang lên tiếng gõ. Huyền Y vệ đã mang cơm trưa vào. Tần Đạc Dã lập tức thu lại cảm xúc, y liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, "Đã là giữa trưa rồi à." Tần Huyền Hiêu lập tức nhìn thấu suy nghĩ của y, bèn bảo Huyền Y vệ dọn cơm lên bàn, rồi nắm lấy cổ tay y: "Khanh định đi đâu?" Tần Đạc Dã: "..." Muốn đi xử lý công vụ. "Ngồi xuống cho ta." Tần Huyền Hiêu cau mày, giả bộ dữ dằn: "Ăn cơm trước." Tần Đạc Dã không lay chuyển được hắn, đành chiều theo ý Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2686988/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.