"Hôm nay, dù ta có giết ngươi, cũng không ai dám truy cứu." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Mùi máu tanh lan tràn khắp điện Vô Cực. Câu Hoằng Dương lập tức bước lên, hai tay dâng khăn sạch và chậu nước. Tần Huyền Hiêu tùy ý lau đi vết máu trên mặt, rồi ném chiếc khăn vào nước, để vệt máu loang ra. Hai người đứng đầu Huyền Y vệ đã bị hắn phái đi, lúc này chỉ còn lại một người có thể sử dụng. "Xích Huyền!" Tần Huyền Hiêu ra lệnh: "Mang theo Huyền Y vệ phong tỏa toàn bộ điện Vô Cực, không cho bất kỳ ai ra vào!" Hai tay Xích Huyền cầm chồng mật thư dày cộp, khuỷu tay kẹp bàn tính, sau tai giắt một cây bút lông, mờ mịt bước vào từ bên ngoài điện, chỉ vào mình: "Lại là ta nữa hả?" Vừa dứt lời thì nhận về ánh mắt lạnh lẽo của Tần Huyền Hiêu. Vậy nên hắn vừa xử lý mật thư từ khắp nơi do Huyền Y vệ Xích Văn chuyển về kinh, vừa điều động hộ vệ Thanh Văn phong tỏa nghiêm ngặt điện Vô Cực. Mà hành động lần này, toàn bộ văn võ bá quan đều hiểu hàm ý của nó. Một cảm giác áp lực như cơn bão sắp ập đến lập tức tràn ngập khắp đại điện. "Bệ hạ!" Lận Tê Nguyên không nhịn được lên tiếng: "Xin bệ hạ cho thần đi thu lại trống Đăng Văn! Năm năm rồi, đó là..." "Cậu cũng không được đi." Tần Huyền Hiêu lạnh lùng cắt ngang, lại ngồi xuống long ỷ: "Không ai được ra ngoài." Phía trước điện, Chu thái phó lặng lẽ liếc nhìn Tần Huyền Hiêu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687006/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.