🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Hôm nay, dù ta có giết ngươi, cũng không ai dám truy cứu."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Mùi máu tanh lan tràn khắp điện Vô Cực.

Câu Hoằng Dương lập tức bước lên, hai tay dâng khăn sạch và chậu nước.

Tần Huyền Hiêu tùy ý lau đi vết máu trên mặt, rồi ném chiếc khăn vào nước, để vệt máu loang ra.

Hai người đứng đầu Huyền Y vệ đã bị hắn phái đi, lúc này chỉ còn lại một người có thể sử dụng.

"Xích Huyền!" Tần Huyền Hiêu ra lệnh: "Mang theo Huyền Y vệ phong tỏa toàn bộ điện Vô Cực, không cho bất kỳ ai ra vào!"

Hai tay Xích Huyền cầm chồng mật thư dày cộp, khuỷu tay kẹp bàn tính, sau tai giắt một cây bút lông, mờ mịt bước vào từ bên ngoài điện, chỉ vào mình: "Lại là ta nữa hả?"

Vừa dứt lời thì nhận về ánh mắt lạnh lẽo của Tần Huyền Hiêu.

Vậy nên hắn vừa xử lý mật thư từ khắp nơi do Huyền Y vệ Xích Văn chuyển về kinh, vừa điều động hộ vệ Thanh Văn phong tỏa nghiêm ngặt điện Vô Cực.

Mà hành động lần này, toàn bộ văn võ bá quan đều hiểu hàm ý của nó.

Một cảm giác áp lực như cơn bão sắp ập đến lập tức tràn ngập khắp đại điện.

"Bệ hạ!" Lận Tê Nguyên không nhịn được lên tiếng: "Xin bệ hạ cho thần đi thu lại trống Đăng Văn! Năm năm rồi, đó là..."

"Cậu cũng không được đi." Tần Huyền Hiêu lạnh lùng cắt ngang, lại ngồi xuống long ỷ: "Không ai được ra ngoài."

Phía trước điện, Chu thái phó lặng lẽ liếc nhìn Tần Huyền Hiêu, sau đó thu ánh mắt lại mà không để lộ biểu cảm gì.

Xem ra, Hoàng đế đã quyết tâm nhốt bọn họ ở đây, cắt đứt mọi liên lạc, không để tin tức trong điện lọt ra ngoài.

Hy vọng bên ngoài cung có người đủ thông minh để nhận ra điểm bất thường.

Bàn tay giấu trong tay áo của ông ta bỗng siết chặt.

Bên cạnh những kẻ đang ngấm ngầm dao động, cũng có không ít đại thần bị hành động bạo lực đột ngột của Tần Huyền Hiêu làm cho sợ hãi.

Đã bao lâu rồi bọn họ không chứng kiến cảnh máu bắn tung tóe trong điện Vô Cực?

Ba năm? Bốn năm?

Kể từ khi lên ngôi, có một đoạn thời gian dường như Tần Huyền Hiêu mệt mỏi, thậm chí không còn hứng thú giết chóc, kẻ nào chọc giận hắn, hắn chỉ đơn giản sai Huyền Y vệ lôi ra ngoài chém.

Thế nhưng, trong hơn nửa tháng nay, dường như bọn họ đã nhiều lần giẫm phải ranh giới khiến Tần Huyền Hiêu nổi giận.

Trong khoảng thời gian ấy, không phải hắn chưa từng sai Huyền Y vệ lôi người đi, chỉ là... tất cả đều bị Tần Đạc Dã cản lại.

Sống trong những ngày yên ổn ấy, giờ đây bá quan mới bừng tỉnh nhận ra, không có người đó kìm chế, đế vương trước mắt như một kẻ điên đầy sát khí, vô cùng đáng sợ.

Đột nhiên bọn họ nhớ Tần Đạc Dã vô cùng.

...

Hai ngày sau, trời chạng vạng tối, địa phận quận Kỳ Xuyên.

Tần Đạc Dã nằm rạp trên lưng ngựa, y hơi ngẩng đầu, nhìn thấy tường thành từ xa.

Lớp da bên trong đùi đã bị mài đến rướm máu từ ngày đầu tiên, y cưỡi ngựa suốt một quãng đường dài như vậy, cơ thể gần như không chịu nổi. Nhưng thời gian không chờ ai, Tần Đạc Dã chỉ có thể dùng vải quấn chặt lấy đùi, như vậy khi ma sát sẽ giảm bớt tổn thương.

Quận Kỳ Xuyên vốn dĩ nhiều mưa, tuy kinh thành đã nắng ráo từ lâu, nhưng nơi đây vẫn phủ đầy mây đen nặng trĩu, không khí mang theo hơi nước ẩm ướt đến mức khiến người ta nghẹt thở. Không biết khi nào mưa sẽ lại trút xuống.

Suốt dọc đường ngày đêm không ngừng nghỉ, lúc này y đã mệt mỏi cực độ. Tần Đạc Dã chậm rãi kéo cương ngựa, giảm tốc độ, dừng chân dưới một gốc cây trên vùng đồng bằng gần quận thành.

Bây giờ không thể vội được, cần phải suy tính kỹ lưỡng, vì khi vào thành mới thực sự là một trận chiến cam go.

Sau một khắc, Thanh Huyền dẫn theo một đội Huyền Y vệ cũng giục ngựa đuổi tới.

Tần Đạc Dã chọn ra vài người từ đội ngũ của Thanh Huyền, sai họ nhanh chóng cưỡi ngựa đi tuần tra tình hình ở các huyện lân cận.

Vài Huyền Y vệ tách ra, lập tức hòa vào cánh đồng, bóng dáng thoáng chốc biến mất.

"Những người khác tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ đi." Tần Đạc Dã đặt tay lên chuôi kiếm Chỉ Qua bên hông, cảm nhận lớp hoa văn cứng rắn trên vỏ kiếm, nói: "Sau khi vào thành, phải luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh."

Nói xong, y lấy một ít bột hồ phấn từ hành trang của Huyền Y vệ, thoa lên mặt để che đi quầng thâm dưới mắt.

Vừa giơ tay lên, bả vai bỗng nhói đau.

Đó là vết thương do căng cơ khi kéo Chu Tiểu Ngũ lên lưng ngựa mấy ngày trước trong trận săn thu. Y mới chỉ châm cứu hai lần, rồi lại gặp chuyện lũ lụt ở Kỳ Xuyên đã lập tức rời kinh, nào có thời gian quan tâm đến vết thương nhỏ này.

Thế nhưng sau ba ngày cưỡi ngựa chạy gấp, vết thương không những không đỡ mà còn nghiêm trọng hơn do phải vận sức và căng cứng cơ trong thời gian dài.

Tần Đạc Dã chậm rãi xoay cánh tay, đồng thời nhìn về phía quận thành Kỳ Xuyên xa xa.

Tường thành ẩn hiện mờ ảo dưới bầu trời âm u.

Y hơi nheo mắt, tâm tư khẽ động, cơn đau ở đùi và vai vì suy nghĩ mà trở nên mơ hồ, nhanh chóng bị y bỏ qua.

Vài ngày trước, khi đọc tấu chương, vào thời điểm trước và sau vụ thu hoạch mà lại có mưa lớn như vậy, tất cả các nơi đều báo bình an, khiến y có linh cảm bất an, quả nhiên điều này đã ứng nghiệm.

Nếu tỉ mỉ suy xét lời nói của những dân thường gõ trống Đăng Văn kia, có thể phát hiện ra nhiều điểm bất thường.

Họ đúng là mang giọng địa phương của Kỳ Xuyên, vượt ngàn dặm đường đến kinh thành gõ trống kêu oan, chỉ để diện thánh.

Nếu chỉ nhằm hãm hại quan viên địa phương thì hoàn toàn không cần phải làm vậy.

Thứ nhất, thuế mười phần lấy năm.

Trong khi luật pháp Đại Ngụy hiện tại quy định thuế lương thực là mười phần lấy một.

Ai dám thu nhiều như vậy? Số thu thừa ra đã đi đâu?

Thứ hai, kho lương bị ngập.

Nhưng kho lương là nơi dự trữ chiến lược, hằng năm đều đầu tư tiền tài sửa chữa, chống mưa chống cháy, chống thiên tai động đất.

Nếu thật sự bị ngập thì tại sao không báo lên triều đình, mà lại vội vàng thu thóc trước khi có ai phát hiện?

Thứ ba, quan lại bao che lẫn nhau.

Chậc, chuyện này khỏi cần nghĩ, kinh thành còn như vậy, huống chi là địa phương?

Thứ tư, phong thành vỡ đê.

Tại sao phải phong tỏa thôn làng, không cho ra vào? Tại sao sau khi phong tỏa, sông lớn Kỳ Xuyên lại trùng hợp vỡ đê?

Thứ năm, truy sát.

Quan binh giả làm sơn tặc, truy sát những người đó, không cho họ nói ra sự thật?

Nếu lời của sáu người kia là thật, trong lòng Tần Đạc Dã đã có đáp án.

Giờ chỉ còn một lớp vỏ bọc cuối cùng...

Thật thật giả giả sẽ được phơi bày.

Tần Đạc Dã xoay người lên ngựa, hướng về phía quận thành Kỳ Xuyên.

"Đi thôi, vào thành."

...

Phủ Quận thú, Quận thú Kỳ Xuyên đang thoải mái nằm trên ghế thái sư trong phủ. Trên bàn bên cạnh là một đĩa nho trong suốt lấp lánh.

Đột nhiên, lính gác cổng thành vào báo: "Quận thú đại nhân, có tuần lại từ kinh thành đến, nói muốn bái kiến ngài."

Quận thú Kỳ Xuyên cau mày, ngồi dậy từ ghế thái sư, ngạc nhiên nói: "Tuần lại? Sáng nay chẳng phải mới có một tên lẻn vào sao? Giờ lại có thêm người nữa?"

Lính gác cổng thành chỉ gật đầu.

Quận thú Kỳ Xuyên bóc một quả nho ném vào miệng, phẩy tay qua loa: "Không gặp, cứ như tên hồi sáng ấy, tìm một cái cớ rồi bắt lại, tống vào ngục là xong."

Lính gác ngập ngừng, không nhúc nhích.

Một quả nho bị ném tới, rơi xuống nền gạch, vỡ nát, nước bắn tung tóe.

"Điếc à? Bổn quan bảo ngươi đi bắt người!" Quận thú Kỳ Xuyên quát.

"Đại nhân." Lính gác chần chừ nói: "Bọn họ đông người quá, có lẽ chúng ta không đánh lại được..."

"Đông người?" Quận thú Kỳ Xuyên nhíu mày, lớp thịt trên mặt chồng chất lên nhau: "Bao nhiêu người?"

"Năm... năm sáu chục người."

Quận thú Kỳ Xuyên: "?"

...

Trước cổng thành, Tần Đạc Dã mặt không cảm xúc, y ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng cũng thấy Quận thú Kỳ Xuyên chậm chạp đến muộn.

Y quay đầu, khẽ dặn Thanh Huyền vài câu.

Quận thú Kỳ Xuyên vội vàng thay y phục rồi rời khỏi phủ, tới cổng thành, từ xa đã thấy một nhóm đông người mặc áo đen, ai nấy đều cưỡi trên những con ngựa cao lớn.

Sắc mặt gã ta trầm xuống, quay sang hỏi người bên cạnh: "Có tin gì từ Chu đại nhân chưa?"

Người bên cạnh lắc đầu.

Quận thú Kỳ Xuyên thở phào nhẹ nhõm, Chu gia không có động tĩnh gì, vậy chắc không có chuyện lớn. Gã vững tâm lại, đi tới gần nhìn kỹ hơn.

Y phục màu đen, trên vạt áo có hoa văn kim ngân xanh biếc.

Quận thú Kỳ Xuyên trợn to mắt.

Huyền Y vệ - cận vệ thân cận của Hoàng đế?! Sao bọn họ lại đến đây?!

Gã đưa mắt nhìn từng người, hơn năm mươi kỵ sĩ, tất cả đều là Huyền Y vệ.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, Quận thú Kỳ Xuyên bất chợt nhìn thấy gương mặt của người dẫn đầu Huyền Y vệ, theo tin tức từ Chu gia, gã từng thấy thủ lĩnh Huyền Y vệ tại kinh thành, Thanh Huyền.

Nhưng Thanh Huyền lại cung kính cưỡi ngựa, dáng vẻ cúi thấp, hết sức tôn kính người đứng phía trước.

Quan phục đỏ sẫm, hoa văn trên áo chỉ là phẩm cấp tam phẩm, nhưng khí chất lại ung dung cao quý vô cùng.

Quận thú Kỳ Xuyên không nhận ra người này.

Một giọt mồ hôi lăn xuống trên gương mặt béo mập của gã, gã bước lên đón tiếp.

"Bổn quan chính là Quận thú Kỳ Xuyên, không biết đại nhân ngài là?"

Tần Đạc Dã xuống ngựa, nhìn thẳng vào Quận thú Kỳ Xuyên. Y mở thánh chỉ, để đối phương nhìn rõ, sau đó thản nhiên nói: "Lại bộ Cấp sự trung, Văn Tình Hạc, phụng mệnh đến điều tra nạn lũ ở Kỳ Xuyên."

Quận thú Kỳ Xuyên nhìn thánh chỉ, mắt dần dần trợn lớn, sau đó lập tức nở nụ cười tươi, đưa tay ra:

"Thì ra là Văn đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu!"

"Ngưỡng mộ?" Tần Đạc Dã nhướng mắt, nhẹ giọng hỏi.

"Phải, phải, đã ngưỡng mộ danh tiếng Văn đại nhân từ lâu." Quận thú Kỳ Xuyên cười híp mắt: "Văn đại nhân tuổi trẻ tài cao, được bệ hạ sủng ái, là rường cột của quốc gia, là tấm gương để chúng ta học tập! Người đâu, mau, mau dâng trà cho Văn đại nhân!"

"Vậy à?" Tần Đạc Dã nhận lấy chén trà, chỉ nhẹ nhàng thổi bọt trà trên mặt nước mà không uống, y chậm rãi nói: "Ta mới nhậm chức Lại bộ Cấp sự trung hơn nửa tháng, ngươi ở tận Kỳ Xuyên mà cũng nghe danh ta?"

Bầu không khí bỗng chốc chết lặng trong vài giây. Quận thú Kỳ Xuyên gượng cười: "Đó là vì... đại nhân tài giỏi... mấy ngày trước bổn quan vừa đi công vụ bên ngoài, nên mới nghe nói..."

"Ồ, vậy à?" Tần Đạc Dã như chợt hiểu ra, nhưng đột nhiên y lật úp chén trà xuống, "Thanh Huyền!"

Thanh Huyền lập tức tuốt nhuyễn đao bên hông ra khỏi vỏ. Huyền Y vệ đồng loạt hành động, nhanh chóng bẻ tay Quận thú Kỳ Xuyên và đám lính thủ thành, đè chúng xuống đất.

"Văn đại nhân!" Gương mặt béo núc của Quận thú Kỳ Xuyên bị ép sát đất, gã giận dữ hét lên: "Ngươi có ý gì?! Hôm nay ta chưa hề vô lễ với ngươi, cớ gì động thủ?! Dù có thánh chỉ điều tra, ngươi cũng không thể tùy tiện ra tay với quan viên triều đình! Ta sẽ dâng sớ tố cáo ngươi lên kinh thành!"

Tần Đạc Dã tiến lên một bước, ngồi xổm xuống trước mặt Quận thú Kỳ Xuyên.

"Không bàn đến chuyện ngươi làm sao biết được ta." Y lên tiếng: "Nhưng ta vừa nói Kỳ Xuyên có lũ lụt, sao ngươi không hề ngạc nhiên?"

Quận thú Kỳ Xuyên bỗng như con vịt bị bóp cổ, tiếng kêu gào đột ngột im bặt.

"Xem ra, đại nhân ngươi đã ngầm thừa nhận có nạn lũ rồi. Nhưng trong văn thư báo cáo cách đây vài ngày, lại ghi rằng mọi sự đều ổn. Hơn nữa, trong thành ta cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của công tác cứu trợ."

Quận thú Kỳ Xuyên vẫn cố chống chế, cứng giọng nói: "Bổn quan chỉ biết có chút tình hình nước lên thôi, không nghiêm trọng. Nhưng hành động hôm nay của ngươi, cứ chờ bị cách chức đi!"

Soạt.

Kiếm Chỉ Qua tuốt khỏi vỏ.

Ánh kiếm trắng như tuyết lướt ngang cổ Quận thú Kỳ Xuyên.

"Nhận ra thanh kiếm này chứ?"

Hoa văn trên thân kiếm, nổi tiếng khắp thiên hạ.

Đồng tử Quận thú Kỳ Xuyên co rút mạnh.

"Đừng nói đến chuyện cách chức. Hôm nay, dù ta có giết ngươi, cũng không ai dám truy cứu."

Giọng Tần Đạc Dã nhẹ như gió thoảng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.