"Đã làm mấy chuyện đó rồi, còn lễ nghĩa gì nữa?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ "Bọn nhóc đó làm khanh không vui à?" Mùa thu, sáng sớm và chiều tối tiết trời se lạnh. Tần Huyền Hiêu biết Tần Đạc Dã vẫn còn bệnh tim, đoán rằng y sợ lạnh nên đã sớm sai người đốt lò sưởi trong lều để xua tan hàn khí. Thấy Tần Đạc Dã trở về, đôi mắt hắn sáng lên, rồi đứng dậy tiến lên hai bước đón y. Tần Đạc Dã vén rèm lều của Hoàng đế bước vào. Hơi ấm trong lều như dòng suối nóng bao bọc lấy y. "Không có gì. Đám trẻ con muốn so tài cưỡi ngựa bắn cung với ta, nói ta thắng thì chúng mới chịu xin lỗi." Y thoải mái nheo mắt, cởi áo choàng ngoài rồi treo lên giá áo. "Lười tranh luận với bọn chúng nên ta nhận lời... không phải ngươi nói không giám sát ta nữa sao?" Tần Đạc Dã hờ hững đáp lời Tần Huyền Hiêu, tiện tay nhận chén trà nóng đối phương đưa, rồi ngước mắt nhìn hắn, câu hỏi cuối cùng mang theo một chút oán trách không dễ nhận ra. Tần Huyền Hiêu không dừng động tác, đợi Tần Đạc Dã uống trà cho ấm người rồi mới nhận lại chén, đặt sang một bên, nói: "Trẫm đã sớm lệnh cho người rút về rồi. Hôm nay là Thanh Huyền tình cờ thấy, sợ khanh bị ăn hiếp nên mới nói với trẫm, trẫm không có giám sát." "Ồ." Tần Đạc Dã đáp. Gần đây dường như y ngày càng vô tư khi ở bên cạnh Tần Huyền Hiêu. Bằng không, vừa rồi y đã không buột miệng nói ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687026/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.