Khi trận tuyết đầu tiên phủ xuống núi Cô Phùng, Dương Trâm Tinh đã vào nội môn được hơn ba tháng.
Thác nước ở Xuất Hồng Đài, quả đúng như lời các sư tỷ nói, đã đông cứng thành một tấm gương bạc, giống như mùa xuân bị đóng băng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ từng giọt nước tung bay.
Xa xa, cánh rừng phủ lên một lớp tuyết trắng xóa.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi xuống, qua một đêm, khoảng sân trước căn nhà gỗ nhỏ đã tích đầy tuyết.
Một bước chân đạp xuống, tuyết lút đến đầu gối, mang theo cái lạnh và âm thanh “rào rạo” như dẫm vào một chậu đầy muối.
Gà gáy chưa vang, trời đông sáng muộn.
Trên bầu trời xa, ánh trăng tàn còn chưa lặn, treo lơ lửng trên ngọn cây.
Di Di nằm trên chiếc giường nhỏ, uể oải gác đầu lên bậu cửa sổ, nheo mắt lười biếng, mặc cho những bông tuyết nhỏ rơi xuống chóp mũi rồi nhanh chóng tan đi.
Dưới gốc cây, ánh sáng từ chiếc đèn lồng chiếu sáng một vùng tuyết trắng.
Dương Trâm Tinh đặt chiếc xẻng xuống, cắm củ cà rốt cuối cùng vào mặt người tuyết, vỗ vỗ hai tay đầy tuyết vụn, hài lòng nhìn thành quả.
Điền Phương Phương bước ra từ trong nhà, vừa xoa tay vừa cười lớn:
“Chà, dậy sớm thế này để nặn người tuyết à?
Sư muội, không thấy lạnh sao?”
“Không lạnh.”
Dương Trâm Tinh nhìn người tuyết, đáp:
“Đống tuyết này không nặn thì phí lắm.”
Nàng vốn là người miền nam, trước khi xuyên qua còn chưa từng thấy tuyết.
Đêm qua khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, nàng đã hào hứng lăn lộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-tinh-thien-son-tra-khach/2847996/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.