Quỷ chủ ngồi trong điện ở Âm phủ, một con thú nhỏ màu đen cuộn tròn nằm trên đùi.
Mị Dạ im lặng đứng một bên, toàn thân tản ra khí thế lạnh thấu xương.
Dưới điện không có một bóng người, mười Điện chủ đã cáo lui không lâu trước đó.
“Tôi là ai?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quỷ chủ truyền đến.
Mị Dạ mỉm cười, mái tóc bạc không có gió tự lay động.
“Ngài là vương của Âm phủ, là Quỷ chủ, là Cừu.”
Cừu…
Quỷ chủ giống như mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Vậy, Nghiêm Dương là ai?”
Mị Dạ nhìn Quỷ chủ, thành thật nói:
“Nghiêm Dương là ngài, ngài đã không còn là Nghiêm Dương.”
Nhâm Lê có một giấc mơ, ở trong mơ, cậu tên là Nhâm Lê.
Trong mơ có đình đài lầu các, có kỳ trân dị thú.
Trong mơ cũng có rất nhiều người, bọn họ đều không ngoại lệ tươi cười chào hỏi mình.
Nhâm Lê hoang mang, đây là mơ sao?
Cậu đi đến một tòa cung điện, trong cung điện có một người đàn ông uy nghiêm, người đàn ông đưa cho cậu một ly nước.
Nhâm Lê uống cạn.
Trí nhớ giống như thủy triều tràn về.
Cậu tên là Thanh Lê, con thứ mười của rồng. Nơi này là Thiên giới, là nhà của cậu.
Sau đó ngây người ở đây mấy ngày, cậu bị Thiên đế gọi đến gặp.
Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng tiên gia đứng hai bên, Thiên đế cùng Vương mẫu ngồi trên điện.
Thiên đế cười nói:
“Long nhi, ngươi đã nhận rõ được hiểm ác của thế gian chưa?”
Thanh Lê ngẩng đầu, nhìn Thiên đế trên cao không thể chạm đến.
“Tôi là ai?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-trung-chuyen-tu-vong/2276699/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.