Nhâm Lê quay đầu lại, người phía sau quả nhiên đã không còn là Mitsushiro.
Áo dài quá đầu gối, cách ăn mặc kiểu nho sĩ, người này bộ dáng tuấn lãng, ánh mắt luôn cũng ẩn chứa một chút ưu sầu.
Nhâm Lê hỏi không ra lời ba chữ ‘Anh là ai’, bởi vì cậu đại khái đã biết được đây là ai.
“Anh là Phù Tô?”
Nghiêm Dương mở miệng hỏi.
Người kia gật đầu.
“Đúng, ta chính là quả trứng xui xẻo Phù Tô.”
Nhâm Lê ‘xì’ một tiếng bật cười.
“Quả trứng xui xẻo, đây là cái gì chứ?”
‘Y An’ đi đằng trước Nhâm Lê đã mất tích, ba người rõ ràng cũng không còn ở trong mộ nữa, đây là một nơi trông giống như đại sảnh.
“Ngươi có thể giải thích một lần nữa cho ta.”
Phù Tô cười nói:
“Đại Tần…”
Nhâm Lê nghiêm mặt nói:
“Nghiêm túc mà nói thì là mười lăm năm, trải qua ba vị đế là Tần Thủy Hoàng, Hồ Hợi, Tử Anh. Nhị Thế tàn bạo, là đầu sỏ khiến cho triều Tần diệt vong.”
Phù Tô trầm mặc thật lâu, sau đó miễn cưỡng cười nói:
“Nó từng nói sẽ đối xử tử tế với lê dân bách tính, không ngờ rằng…”
Nhâm Lê gãi gãi đầu:
“Anh thật sự là Phù Tô?”
Trong mắt Phù Tô tràn ngập ý cười, gật đầu nói:
“Không thể giả được.”
Nhâm Lê nghĩ nghĩ, nói:
“Anh rất thú vị, vì sao phải tự sát?”
Phù Tô đáp:
“Ngươi cũng rất thú vị, bởi vì cha ban con chết, không thể không phục.”
“Thật sự?”
Trong mắt Nhâm Lê đầy dấu chấm hỏi.
“Anh không cảm thấy uất ức khi chết sao?”
Phù Tô phiền muộn nói:
“Năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-trung-chuyen-tu-vong/2276721/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.