"Nghĩ lại năm ấy, tôi còn nhớ rõ ba ông mạnh mẽ đưa tôi từ cửa nhà đi vòng quanh nội thành một vòng, nói muốn giúp tôi tìm nhà, cuối cùng cũng đưa tôi quay trở lại nhà."
Người đàn ông trung niên mang mắt kính cười ha hả nhìn lão bằng hữu bên cạnh trên mặt đầy ngượng ngùng, "Cái bóng ma tâm lý thời thơ ấu này hại tôi đến bây giờ cứ thấy nhiều đường là sẽ run chân.
Lữ Hoằng xấu hổ xoa xoa mặt, "Thẩm Khương, tôi nói ông này, đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, ông cư nhiên còn nhớ rõ."
"Ha ha ha, đương nhiên, nếu không có Lữ thúc thúc, hai ta cũng không có khả năng nhận thức, rồi thành bạn tốt nhiều năm như vậy." Thẩm Khương rất hoài niệm, người tốt như vậy, như thế nào lại ra đi không lời từ biệt vậy đâu.
Lữ Hoằng vẻ mặt trầm ngâm, trong lòng chua xót, "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn hỏi ông ấy, vì cái gì bỏ tôi mà đi, ông ấy là trách tôi không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn học tập cho tốt, nhiều năm như vậy cũng không gặp được ông ấy dù chỉ là một lần trong mơ, tuyệt nhiên không chịu nhìn lại tôi dù chỉ một lần."
Thẩm Khương nhíu nhíu mày, vội trấn an, "Là tôi không tốt, không nên nói cái này.
Hiện giờ Nam gia chịu trở về rót vốn hơn 1 tỷ cho một hạng mục lớn, đây là chuyện tốt, có lợi cho việc phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-ty-vong-hong-thien-su/1755689/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.