Châu Sĩ Minh là một tên ác bá, trong nhà có chút sản nghiệp do tổ thượng để lại, hoành hành trong thôn hết gần mười năm, vốn dĩ còn định tiếp tục đến thành Nam Đô vươn cành xòe lá, bành trướng thế lực, đẩy mạnh xúc tiến sự nghiệp ác bá của mình. Chỉ tiếc đương triều Duệ Đế tài đức hơn người, Đại Châu quốc thái dân an, Nam Đô cũng vì thế mà ban đêm nhà nhà mở cửa treo đèn, trên đường cũng không thấy cảnh “nhặt được của rơi tạm thời bỏ túi” , khiến cho hão vọng khai sơn lập phái của hắn bị bóp chết từ trong trứng nước.
Châu Thiện Nhân là con nuôi do Châu Sĩ Minh thu nhận, lấy họ của cha nuôi, Thiện Nhân là tên thật từ trước. Châu Sĩ Minh rất lấy làm hài lòng với cái tên này, vì thế cũng không đặt lại tên khác cho con. Châu Thiện Nhân được cha giao cho nhiệm vụ chạy vặt, trong thôn hễ có cô nương nhà nào cứ trông lọt mắt một chút là hắn lập tức xông đến cướp người, gia đình những thôn lân cận đều lo vắt giò lên cổ chạy không kịp ngáp.
Tháng ba khí xuân ấm áp, nước xanh biêng biếc như làn ngọc bích. Đôi ba nhánh đào bên bờ đã lác đác trổ hoa, sắc hồng rạng rỡ, cùng với người đang đứng dưới tán cây cạnh bên dòng nước, người và hoa tương phản, sắc hoa diễm lệ, dung mạo yêu kiều, cảnh tượng mị hoặc như một cuộn tranh.
“Giang Nam tươi đẹp, trúc xanh vươn thẳng, đẽo lấy chiếc tiêu mang tặng ca ca, thổi ra một khúc đào hoa, hỏi tiêu này nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/241960/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.