Vũ lực không phải chìa khóa hóa giải vấn đề, tự cổ chí kim, những tình huống dĩ nhu thắng cương là nhiều không kể xiết.
Nhan Đàm lên kế hoạch bắt đầu mổ xẻ tên thiên sư trẻ người non dạ này, chi li đến từng chân tơ kẽ tóc. Nàng dịch người qua sát thành hồ lô rồi giơ tay gõ lên đó: “Đường Châu?”
Đường Châu giọng nói lờ mờ khẽ ‘ừ’ một tiếng, nghe có vẻ như vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu.
Đây gọi là nắm bắt được thời cơ tối ưu, sớm một chút là đã quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, chắc chắn nàng sẽ bị dời lịch đem đi luyện đan sớm hơn, muộn một chút thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, muốn gạ gẫm bắt chuyện cũng không còn dễ dàng nữa.
Nhan Đàm buông giọng nhỏ nhẹ, chậm rãi lên tiếng: “Đạo thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định là có danh sư chỉ dạy nhỉ?” Đào tạo ra được một tên đồ đệ thế này, vị danh sư kia tuyệt đối không phải hạng xoàng, tốt nhất là loại tính khí kì dị, cổ hủ hà khắc, có bản lĩnh khiến cho đệ tử cất tiếng ai oán ngập ngụa chất chồng.
“Sư phụ của ta là một vị thế ngoại cao nhân, bản tính có chút cổ quái. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Đường Châu giọng nói vẫn còn khàn khàn thuận miệng đáp.
“Sư phụ ngươi chắc là rất ghét yêu tinh bọn ta hả?”
“Không phải ghét, mà là thống hận.” Hắn khẽ cất lời, “Trước khi xuất gia người vốn dĩ còn có thê tử hài nhi. Một ngày nọ từ bên ngoài trở về nhà, phát hiện cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/241974/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.