Qua đến ngày thứ ba, Nhan Đàm cuối cùng cũng thoát khỏi tác hại của củ hành, vừa nhìn thấy Đường Châu thì bảo: “Không phải ngươi định về sư môn hay sao? Chi bằng hôm nay đi luôn?” Đợi Đường Châu về đến chỗ sư phụ hắn, hẳn là sẽ không còn bao nhiêu thời gian trông chừng nàng nữa, lúc đó dù cho muốn mài chiếc cấm chế thủng mất một khúc cũng không có gì là khó. Ai ngờ Đường Châu ngày thường luôn ưa đấu khẩu với nàng không nói đến lời thứ hai, lập tức thu dọn vài bộ y phục để thay giặt, cho người chuẩn bị xe ngựa, trong vòng chưa tới nửa canh giờ, bọn họ đã có mặt bên dưới chân núi Lăng Tuyệt.
Nhan Đàm dòm qua một lượt đường núi vừa dốc vừa hẹp trước mặt, bất luận là ngồi xe ngựa hay cưỡi lừa đều không thể nào lên được, xem ra chỉ có thể dùng chân mà đi. Đường Châu tay chỉ sang một hướng khác: “Đi bên này.”
Đó là một con đường nhỏ rải sỏi đã bị cỏ dại lấp kín, có lẽ là do những người lên núi trước đó đi mãi mà thành.
“Sư huynh, dù huynh muốn chỉnh đốn muội cũng không cần chọn thời điểm này chứ? Ngộ nhỡ muội đi được nửa đường hết hơi, không phải huynh lại vớ thêm phiền toái vào người hay sao?” Nhan Đàm hơi dẩu môi ra.
“Muốn lên núi thì con đường này là dễ đi nhất. Con đường kia chỉ được lát có một nửa, đoạn còn lại chỉ có thể trèo.” Đường Châu đạp lên lối đi rải sỏi, dùng kiếm vạch đám cỏ trước mặt ra, tiến vào đi trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/242072/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.