Mặt Đường Châu hơi nghiêng đi, ánh mắt sâu thẳm giống như vừa chạm đến thứ gì.
Bàn tay trong ống tay áo Nhan Đàm cũng lặng lẽ siết chặt, cảm nhận cả người cũng đang run nhè nhẹ, có chút tức giận có chút sợ hãi. Nàng vẫn nghĩ Ứng Uyên với nàng không có tình cảm gì, chuyện mình làm không trách được ai, chuyện tình cảm không phải là chuyện hắn hay nàng tình nguyện mà thành, nhưng bây giờ sự việc lại như thế này? Thay đổi thất thường, thú vị lắm sao?
Một lúc sau, nàng thấy Đường Châu nhẹ nhàng nói một câu, giống như đang thì thầm: “Nhan Đàm, ta rất nhớ nàng.”
“Ta biết nàng dùng nửa trái tim đổi lấy đôi mắt cho ta, có một khoảng thời gian ta nhầm đó là Chỉ Tích, cho đến hội Dao Trì ta gắp nàng, liền nhận ra nàng .”
Nhan Đàm cười cười: “Thì ra là thế.” Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Không sao đâu, khi đó ta cam tâm tình nguyện vì ngươi, ngươi không cần để ý.”
Đường Châu hơi bất ngờ, vẻ mặt dần trở nên ảm đạm, giọng nhẹ bẫng đi: “Nhan Đàm, ta nghĩ ta thích nàng mất rồi. Thật lâu, thật lâu trước kia, ngay cả chính ta cũng không biết từ khi nào.”
“Giờ ngươi thích ta, nhưng người luôn trò chuyện cùng ngươi lúc mắt ngươi không nhìn thấy, lấy nửa trái tim đổi ánh mắt của ngươi là Nhan Đàm, không phải là ta, cho tới giờ cũng không phải, sau này cũng vẫn không phải.” Nàng nghĩ một chút rồi nói tiếp,“Lúc đó chỉ có mình ta cạnh ngươi, nhưng giờ ngươi đã khỏi rồi, sao có thể giống nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729675/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.