Bình minh mới chớm, chân trời vừa xuất hiện chút ánh sáng trắng mờ.
Nhan Đàm miệng ngân nga một khúc hát đẩy mở cánh cửa tiểu viện, bước đến cạnh Mẫn Lưu bấy giờ đang ngồi trên bục thềm dụi mắt, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô bé, cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống sờ đầu người khác quả nhiên rất tuyệt: “Buồn ngủ sao không đi ngủ, ngồi đây đợi tui làm chi?”
Mẫn Lưu trợn to mắt nhìn nàng: “Bà, nhìn bà hình như đang vui lắm hả?”
Nhan Đàm cười toe: “Cũng không tới nỗi.”
“Bà bà chắc không phải bị bỏ bùa rồi chứ? Bà mới bị… cái đó, đáng lý nên khóc mới phải chứ?” Mẫn Lưu há họng cứng lưỡi một hồi, mồm bắt đầu không biết lựa lời.
“Khóc? Làm gì phải khóc?” Nhan Đàm từ phía sau đẩy lưng cô nàng, “Mau đi ngủ thôi, tối còn phải diễn tuồng nữa, không phải bà phải lên sân khấu hát mấy câu đó sao?”
“Không lẽ đêm qua Vương ác bá kia đã tha cho bà? Không lý nào, lão ta rõ ràng từ mười tuổi đến tám mươi tuổi đều không bỏ qua!”
“Ai, tám mươi tuổi thì nhất định lão không có hứng thú đó rồi, có điều từ rày về sau lão sẽ không dám hà hiếp dân lành nữa. Được rồi, mau đi ngủ đi ngủ…”
Mẫn Lưu hét lên một tiếng, dán sát người vào vách tường: “Bà, bà… không lẽ bà giết lão rồi? Giết người phải đền mạng đó, đêm qua nhiều người thấy bà bị lão dắt đi như vậy, bà, bà mau mau gom đồ chạy trốn đi!”
Nhan Đàm vẫn cười tít mắt: “Giết người? Tui đời nào làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729688/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.