Lò trầm hương đã đẽo xong.
Là dùng gỗ đàn hương đẽo gọt thành, bên trong có lót một lớp hợp kim đồng thiếc. Nhìn kĩ sẽ thấy lò trầm hương này có hình dạng như một đóa sen, lá sen tinh xảo, hoa sen khi nở khi tàn, sống động như thật.
Nhan Đàm sờ nhẹ một cách nâng niu, không nhịn được hỏi: “Người định tặng nó cho ta thật ư?”
Ứng Uyên giơ tay khẽ chống trán, miệng mỉm cười đáp: “Thế nào, ngươi chê à?” Thấy hắn làm ra vẻ như sắp lấy lại, Nhan Đàm vội chìa tay sang níu lấy: “Á, cho dù bây giờ người không tặng nữa ta cũng khiến người phải khạc trở ra cho ta…” Nàng trông thấy Ứng Uyên chìa tay sang, cố ý không tránh, để mấy ngón tay của hắn vừa khéo chạm vào mu bàn tay mình.
Đối phương lại tức khắc rút tay về, im lặng không nói gì.
Chỉ là hơi ấm trong một khoảnh khắc, sau đó biến mất, hệt như chưa từng có gì xảy ra.
Nhan Đàm ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Vô công không nhận bổng lộc, người muốn thứ gì, chỉ cần đừng quá khó, ta có thể giúp người tìm về.”
“Ta muốn thứ gì ư?” Ứng Uyên cười khẽ, “Ta lại không phải là ngươi, cả ngày thích cái này lại thích cái nọ, không cố định gì cả.” Hắn nhịn không khỏi giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, vẻ ngạc nhiên bảo: “Ồ, ngươi gần đây cao lên một chút này.”
Nhan Đàm rất phẫn nộ, tuy nàng biết Ứng Uyên nói vậy hoàn toàn không có ác ý, nhưng lọt vào tai nghe vẫn cứ là mai mỉa lạ thường. Nàng rất hài lòng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729697/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.