Có một người, bạn bỏ nhiều tâm tư ra quan sát, cứ tự cho mình hiểu rõ, để rồi cuối cùng phát hiện thứ mình nhìn thấy cái mình hiểu được chẳng qua chỉ là một chút bề nổi.
Nhan Đàm bỗng dưng cảm thấy buồn bã chán chường. Hai mươi năm là một khoảng thời gian không thể gọi là ngắn, Dư Mặc đã dần dà trở thành người gần gũi nhất trong lòng nàng. Nàng không biết mình có thể xem là thích hắn hay không, nhưng cảm thấy nếu sau này không gặp được nữa, thậm chí đến già đến chết cũng không qua lại, nhất định cũng sẽ buồn khổ không ít. Nàng tự đánh giá bản thân hành sự có thể gọi là phóng khoáng, biết lúc nên buông tay sẽ buông tay, tuyệt không dây dưa lằng nhằng. Dư Mặc nếu có ý định từ nay về sau vẫn né tránh nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ không đeo bám dai dẳng. Có những lời nói trắng ra sẽ quá ngột ngạt, chừa chút khoảng trống cho đối phương, đợi đến khi vật đổi sao dời hẵng nên gặp lại.
Nhan Đàm ngẩng đầu, khẽ buông một tiếng thở dài.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng đã là chuyện của quá khứ, gần đây nàng lại hết lần này đến lần khác nghĩ tới. Dư Mặc đứng ở đầu thuyền, thần tình trên mặt nhạt nhòa một mảng dưới ánh trăng bàng bạc: “Ngươi không muốn, lại không cho ta vứt đi, rốt cuộc muốn ta phải thế nào?” Đêm trăng đó, cứ như một làn ảo ảnh, lởn vởn vấn vít lấy nàng không buông.
Nàng xoay người trở về phòng, trên đường bắt gặp Bách Linh đang đi ngược chiều.
Bách Linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729707/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.