Đến khi mặt trời chếch bóng về tây, cảnh vật chung quanh cuối cùng cũng có biến đổi. Từ một khoảng đất cằn cỗi chẳng có lấy một ngọn cỏ, giờ dần dần đã xuất hiện rải rác cỏ xanh và những ngọn cây thấp, đâu đó bên tai còn loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Bọn họ phơi người dưới nắng cả ngày như vậy, giờ đã mệt mỏi rã rời. Nhan Đàm cắn răng chịu đựng, một câu than thở cũng chẳng dám hó hé, dù gì trong bốn người họ nàng cũng là kẻ bản lĩnh yếu kém nhất, nếu còn mặt dày kêu khổ thì đúng là không thể chấp nhận được. Nàng mím chặt môi, sau khi nghe được tiếng nước dường có dường không thì càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Nàng chăm chú phân định những âm thanh loáng thoáng bên tai, tiếng nước róc rách chảy mang máng kia lại trở nên mỗi lúc một rõ rệt.
Nhan Đàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm: May là không phải mình đã khát tới mức tai cũng sinh ảo giác…
Nhưng đợi khi nàng hớn ha hớn hở chạy ù đến cạnh dòng nước thì ngay tức khắc đã điếng người ra. Con suối nhỏ này tuy là dòng nước lưu động nhưng lại không ngừng có thứ gì đó kết thành từng bọc nhớp nháp xanh bủng thuận theo triền dốc trôi xuống. Nàng còn chưa kịp cúi người thì một mùi hôi thối nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.
Dư Mặc nhìn vào dòng nước, giọng điệu bình đạm cất lời: “Không biết thứ nổi trên mặt nước kia là gì?”
Nhan Đàm khóc không ra nước mắt, hơi đâu còn đi lo trong nước là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729725/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.