Triệu Hãn buồn cười: “Thiếu gia, hôm nay đã là cuối thu bắt đầu vào đông, ngươi thấy ai mùa đông trồng hoa màu? Hơn nữa mới trồng ba ngày, cho dù có thể nảy mầm, thời gian cũng không nhanh như vậy.”
“Đúng đúng đúng, không nhanh như vậy!” Phí Thuần vội vàng phụ họa.
Một thiếu gia, một thư đồng, nào biết trồng trọt như thế nào?
Triệu Hãn không khỏi hỏi: “Thiếu gia, ngươi hẳn sẽ không điên rồ chứ? Thực cho rằng cái này có thể mọc ra anh em hồ lô?”
Phí Như Hạc cười hề hề nói: “Ta cũng không phải ngốc thật, trồng chơi thôi.”
Phí Thuần từ trên đất bò dậy: “Ta chơi cùng thiếu gia.”
Triệu Hãn: “...”
Hóa ra hai người này không phải kẻ ngốc, đều đang diễn trò giải buồn.
Phí Như Hạc cầm đại đao của mình lên, tùy tay múa vài cái, hỏi: “Hôm nay tiên sinh vì sao thả ngươi ra?”
“Ài.” Triệu Hãn thở dài nói, “Ta nói dối tiêu chảy, chuồn ra hít thở không khí.”
Phí Thuần nhất thời vui sướng khi người gặp họa, cười to nói: “Ha ha, thiếu gia nói ngươi có thể chống đỡ nửa tháng, không ngờ ba ngày đã chịu không nổi rồi?”
Ai chịu nổi chứ?
Bàng Xuân Lai sợ Triệu Hãn theo không kịp tiến độ học tập, hàng ngày mở lớp riêng cho hắn học bù, sau khi tan học cũng không để hắn nghỉ ngơi.
Vừa mới bắt đầu, Triệu Hãn học phi thường nghiêm túc, nằm trên giường cũng đang ngâm nga 《 Đại Học 》.
Nghĩ đến cái này có thể khiến mình sớm thoát bể khổ, ai ngờ Bàng Xuân Lai thấy hắn tiến bộ thần tốc, thế mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram/1737983/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.