Triệu Hãn nhìn lại, nhất thời cười lên, tiểu muội thế mà lại chải gãy lược dày rồi, có thể thấy được vừa rồi là dùng bao nhiêu sức.
“Giết chết chúng nó!” Triệu Hãn chỉ huy.
Triệu Trinh Phương lập tức nắm gốc lược dày, mang những con rận chải rơi xuống bóp chết hết.
Triệu Hãn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười nói: “Ha ha, thống khoái!”
“Khanh khách khanh khách!”
Triệu Trinh Phương cũng vỗ bàn tay nhỏ bé, theo ca ca cười lên vui vẻ.
Triệu Hãn nhìn lướt qua giày vải rách trên chân tiểu muội, lấy ra hai đôi giày trẻ con đêm qua lấy được: “Tiểu muội, thay thử xem.”
Triệu Trinh Phương vui vẻ cởi giày thay, đáng tiếc đều quá rộng, xỏ vào không vừa chân, ngược lại là Triệu Hãn đi tương đối vừa.
Triệu Hãn vẫn là bảo muội muội đi giày vào, lại dùng dây thừng vải buộc cố định, ít nhất tốt hơn so với giày vải mài rách đế ban đầu.
Hai huynh muội đều đi giày mới, hơn nữa tóc chải sạch sẽ, chỉ còn một bộ quần áo rách nát còn giống trẻ em ăn xin.
Quần áo, tạm thời không dám thay, bởi vì là tơ lụa, sợ mặc vào bị người ta cướp.
Đêm hôm đó, Triệu Hãn ngâm nga nhạc thiếu nhi dỗ muội muội ngủ. Mặc dù ngủ say, tiểu muội cũng ôm chặt hắn, tựa như là sợ mất đi một người thân cuối cùng.
Ài, Triệu Hãn nhẹ giọng thở dài.
Qua một ngày nữa, mặt trời rốt cuộc đi ra, trận mưa to này rơi cả thảy một ngày hai đêm.
Triệu Hãn trước đó lấy ra chút đồng tiền, đi mua lương khô đỡ đói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram/1738064/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.