“Phô thủ là cái gì?” Triệu Hãn đưa ra một cái vấn đề ngây thơ.
Trương Xuân Tài ngẩn người: “Phô thủ chính là vòng dùng để đập cửa.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Còn có gì khác hay không?”
Trương Xuân Tài lại cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Lỗ chó nhà tôi là vuông, lỗ chó nhà hắn là tròn.”
Triệu Hãn hỏi lại: “Quần áo để thay của ngươi đâu?”
Trương Xuân Tài nói: “Ở bên giường.”
Triệu Hãn mò đến một đống quần áo, trước dùng dây lưng mang hai tay trói quặt ra sau lưng, lại vơ bừa một đống vải rách nhét vào miệng hắn.
“Ô ô ô!”
Trương Xuân Tài ra sức giãy dụa, lại bị bịt miệng, là vải bó chân của chính gã.
Triệu Hãn chưa lập tức rời khỏi, ở lại trong phòng lục lọi, không bao lâu liền tìm được một món vũ khí —— kéo!
Hắn về tới bên giường, mang quần áo Trương Xuân Tài cắt thành rất nhiều mảnh vải dài nhỏ, lại dùng mảnh vải bện thành mấy sợi dây thừng vải. Mang dây thừng vải cột vào trên mâu trúc, lại mang kéo buộc ở bên hông, nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài.
Ma Ngũ bị trói ở dưới mái hiên, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, hy vọng Triệu Trinh Phương có thể cho mở trói hắn.
Tiểu cô nương hờ hững, chỉ cuộn mình ở dưới mái hiên, nửa người bị gió táp mưa sa.
“Két!”
Cửa sân đột nhiên mở ra, Triệu Trinh Phương ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Nhị ca!”
“Đừng nói chuyện, đừng chạy lung tung, chờ ca trở lại.” Triệu Hãn phân phó.
“Vâng.” Triệu Trinh Phương nhu thuận gật đầu.
Triệu Hãn lại đi đến bên cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram/1738067/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.